Hắn đang làm việc chăm chú trong thư phòng, nhưng khi Tiểu Nghiên vừa bước vào Bạch Phong Thần mới quay ra nhìn.
“Có chuyện gì sao?”
“Bọn mình đi rồi ai sẽ chăm sóc cho Meomeo?” Gửi ở nhà cô thì hoàn toàn không được rồi vì mẹ cô bị dị ứng lông mèo. Nghĩ đến sầu não nên Tiểu Nghiên đi tìm Bạch Phong Thần giúp.
“Gửi cho mẹ anh đi, dù sao bà cũng khá thích động vật.” Tiểu Nghiên mới nhớ ra là bác Y Vân cũng rất quý Meomeo, lần trước sang đây bà luôn tranh giành nựng bé với cô.
“Được đó, quyết định vậy đi.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chỉ đợi đến ngày mai nữa thôi. Tiểu Nghiên quyết định lần này cô sẽ là người nấu bữa tối, vì từ khi dọn đến đây thì hầu hết đều là Bạch Phong Thần đứng bếp cả.
Tiểu Nghiên nhìn ngắm tủ lạnh xem hôm này còn gì để nấu, nhìn một hồi cô vẫn không biết nên nấu gì. Tự nhiên cảm thấy bản thân hơi thèm nem rán, vậy nên Tiểu Nghiên quyết định làm nen chiêu đãi Bạch Phong Thần. Nghĩ là làm cô đem hết đồ chuẩn bị ra, cắm cơm rồi gói nem.
Tất bật cả buổi cuối cùng Tiểu Nghiên cũng rán xong mẻ nem vàng rụm, bàn tay cô bị dầu bắn đã nổi đỏ sót vô cùng nhưng cô mặc kệ tập trung lật nem để không bị cháy.
Cảm thấy vẫn thiếu thiếu gì đấy, cô lật đật chạy đến tủ lạnh tìm quả bầu. Ăn cơm mà không có canh thì cứ khô kiểu gì ấy, nấu canh vẫn là hợp lý nhất. Vậy là Tiểu Nghiên lại bắt tay vào nấu canh bầu.
hơn 15 phút sau bát canh của cô cùng hoàn thành. Tiểu Nghiên vui vẻ lên lầu gọi Bạch Phong Thần xuống ăn cơm rồi đi về phòng thay bộ đồ dính mùi dầu mỡ kia ra.
“Em làm hết sao?” Bạch Phong Thần không hài lòng khi nhìn thấy mấy món bày trên bàn.
Tiểu Nghiên thấy biểu cảm của hắn như vậy có hơi thất vọng, cô đã tốn không ít công sức để làm bữa tối cho hắn vậy mà Bạch Phong Thần không những không khen ngợi mà còn bày ra bộ mặt đấy nữa.
“Anh đã bảo để anh nấu rồi mà, để em nấu nhỡ đứt tay đứt chân gì thì làm sao.” Hắn trách móc cô, rồi cầm tay cô xem có bị thương gì không. Tiểu Nghiên thấy hắn nói vậy rất vui, những thất vọng ban nãy dường như tan biến.
“Em không sao, anh mau ăn đi không nguội.” Cô xua xua tay ra hiệu cho Bạch Phong Thần ngồi xuống nhưng sao qua được con mắt tinh tường của hắn được chứ. Bạch Phong Thần cầm tay cô lên nhìn những vết bỏng chi chít trên tay mà đau lòng.
“Cái này là gì, định múa rìu qua mắt thợ hả.” Hắn vừa tức vừa xót xa quát cô rồi đi lấy thuốc bỏng bôi vào.
“Cứ để vậy đi không cần bôi thuốc đâu.” Dù sao cũng chỉ là bỏng nhẹ không cần dùng đến thuốc, để mấy ngày là hết thôi mà.
“Không nhưng nhị gì cả, ra đây anh bôi thuốc cho nhanh lên.” Bạch Phong Thần cau có lườm Tiểu Nghiên, cô không xót không có nghĩa là hắn không xót.
Bạch Phong Thần dùng tăm bông chấm từng nốt bỏng một, thuốc nước mát lạnh chạm vào da cô làm dịu đi cơn đau. Hắn làm rất từ từ chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ khiến cô đau.
Xức thuốc xong Bạch Phong Thần mới để yên cho Tiểu Nghiên đi ăn mà ngừng khiển trách cô nữa.
“Em nấu ngon lắm đúng không.” Cô hí hửng gắp thêm cho Bạch Phong Thần miếng nem.
“Ừm rất ngon, nhưng lần sau cấm em vào bếp.” Hắn không mặn không nhạt nói.
Tiểu Nghiên chỉ biết cười trừ, nghĩ sao mà bảo cô đừng vào bếp chứ, cô không thể làm người vô dụng đến nấu ăn cũng không biết nấu đâu.
Sau khi ăn xong Tiểu Nghiên muốn đi rửa bát nhưng Bạch Phong Thần nhất quyết không cho cô đụng vào, còn nói đụng vào nước sẽ trôi hết thuốc bôi trên tay bắt cô phải ra phòng khách ngồi chơi.
Còn hắn thì sắn tay vào rửa bát, trước Tiểu Nghiên từng trêu Bạch Phong Thần có thể đi mở nhà hàng làm đầu bếp được đấy. Hắn trưng ra vẻ mặt đăm chiêu nói sẽ cân nhắc công việc đấy. Lúc đấy Tiểu Nghiên nghĩ Bạch Phong Thần mà làm thêm nghề đầu bếp nữa thì hắn quá đa cấp rồi, vì cô chắc Bạch Phong Thần sẽ làm rất tốt.
Đến tối Tiểu Nghiên ngồi xem TV chán chê, còn Bạch Phong Thần thì ngồi bên cạnh cô làm việc trên laptop. Cô tắt TV đi tính lên phòng ngủ vì mai phải đi ra sân bay sớm, đúng lúc đi vòng qua người Bạch Phong Thần để lấy cái điều khiển thì bị hắn giữ lại.
“Đi ngủ thôi.” Bạch Phong Thần nhanh hơn một bước đã cuẫm mất tay trên tắt đi TV rồi bế Tiểu Nghiên đi về phòng hắn.
“Bạch Phong Thần thả em xuống, em muốn về phòng nghỉ.” Sau nhiều lần vùng vẫy trong vô vọng thì Tiểu Nghiên đã rút ra được một bài học nên giữ sức có gì tí chạy sau, vùng vẫy chỉ làm bản thân thêm kiệt sức mà thôi.
Tên sói già kia vẫn không nói gì mở cửa bước vô phòng, đặt cô xuống giường. Tiểu Nghiên định nhân lúc Bạch Phong Thần không phòng bị sẽ chuồn khỏi đấy, nhưng lí thuyết là thế thực hành lại là một chuyện khác.