“Tiểu Nghiên lâu lắm rồi cháu không qua đây nên bát này ta đặc biệt cho rất nhiều thịt, yên tâm không no không về.” Lão Tư bê hai bát mì to ra, mùi thơm của mì không lẫn đi đâu được, chỉ cần ngửi qua thôi đã biết nó rất ngon rồi.
“Oa, thơm quá.” Cô đứng dậy định bê bát phụ ông, Bạch Phong Thần thấy thế liền tranh giành không để cô kịp động vào bát.
“Em cứ ngồi đấy đi, cẩn thận kẻo bỏng.”
“Azya cũng nhanh nhẹn quá nhỉ.” Ông trêu chọc hắn.
Đợi đến lúc hai người họ ngồi ăn ngon lành rồi ông mới bộc bạch những tâm sự được chôn giấu rất lâu rồi ra.
“Tiểu Nghiên, cháu biết gì sao ta lại quý cháu không?”
“Dạ không ạ.” Cô quả thật không biết, vì vốn dĩ cô chỉ nghĩ đây là do mình thường xuyên ghé đến ủng hộ quán nên mới thân thiết với ông thôi.
“Thật ra hồi còn trẻ bằng tuổi các cháu bấy giờ, ta cũng có một người vợ và người con gái. Trong lúc bà ấy hạ sinh đứa bé thì bị khó sinh, bác sĩ thông báo chỉ có thể giữ lại một người nếu không nhanh chóng mổ lấy em bé…” Ông hồi tưởng lại khoảng thời gian biến cố khi còn trẻ.
Tiểu Nghiên nghe đến đoạn bác gái khó sinh thì vô thức nắm lấy bàn tay của Bạch Phong Thần. Sinh ra một thiên thần nhỏ đúng là không dễ dàng gì, người phụ nữ đã phải đánh đổi nhiều thứ, liều cả tính mạng để có thể đưa đứa bé đến với thế giới này…
Bạch Phong Thần cũng nắm chặt tay cô, cô ấy đang mang thai, lại nghe được những lời này chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.
“Khi ta đang chật vật sử dụng mọi mối quan hệ để vay tiền trả tiền bệnh viện thì có một doanh nhân đến, người ấy chấp nhận chi trả toàn bộ tiền viện phí. Cuộc sống này cái gì cũng có cái giá của nó. Người doanh nhân này cũng không ngoại lệ, người ấy đưa ra một thỏa thuận chỉ cần ta bán đứa con của mình thì tiền tiêu cả đời này cũng không hết.” Đáy mắt ông phảng phất ý buồn, mặt như tro tàn, cười khổ.
“Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế càng chần chừ càng thêm nguy hiểm. Ta không thể để mặc cả vợ con mình đang vật vã trong phòng sinh được, sóng lòng trào dâng, không ngừng đấu đá nhau nên xử trí như thế nào. Trong lúc cấp bách như vậy, ta đã làm điều dại dột nhất cuộc đời mình, ta…bán đưa con còn chưa được nhìn thấy thế giới này đi.”
Tiểu Nghiên đồng cảm với ông, tuy cô từ trước đến nay vẫn luôn sống trong tình thương của gia đình, nhưng cô vẫn rất hiểu nỗi lòng của những người thiếu thốn tình cảm của người nhà. Nếu một trong số những người trong gia đình cô đột ngột biến mất thì cô cũng sẽ suy sụp giống như lão Tư bây giờ vậy.
“Bên người doanh nhân đó cho vợ chồng ta được ở bên con gái trong vòng ba tháng, sau ba tháng thì sẽ đến đón con bé về.” Toàn bộ chi phí sau đấy họ cũng đã trả đủ như lời nói trước đấy. Còn về phần vợ ông, sau khi bà ấy biết chuyện cũng rất tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại bà cũng dần hiểu được quyết định lúc ấy của ông.
Nhưng sao bà lại trách ông sao không cứu lấy đứa bé, bà không cứu được cũng không sao, chỉ cần bà hy sinh để con gái được sống vui vẻ cùng ông là bà đã mãn nguyện rồi.
Quyết định khi ấy của ông cũng được coi là quyết định sáng suốt, vì nếu không có người doanh nhân kia thì lúc ấy ông đã phải đi vay tiền bọn xã hội đen để giúp vợ con ông đẻ mổ. Vay nợ xã hội đen chỉ có thể bị bọn chúng nó thu thêm tiền lãi cắt cổ. Khi đó nhà họ đã nghèo rồi còn phải gồng gánh thêm một khoản nợ, lãi mẹ đẻ lãi con như thế thì sao mà có thể nuôi dưỡng được một đứa trẻ chứ.
Vợ chồng ông được sống cùng con được đúng 3 tháng thì người doanh nhân đó đến đón con gái đi. Trước khi đi người đó có hứa với ông sẽ chăm sóc con bé thật tốt, dành cho con bé những thứ tốt nhất, từ đó ông cũng mất tăm tung tích của con, chỉ biết con bé đã cũng người doanh nhân đó ra nước ngoài định cư.
Nghe xong câu chuyện của ông bọn họ mới hiểu thêm về ông được phần nào, một người tốt bụng như ông lão về già lại phải sống đơn độc, lủi thủi một mình. Cuộc sống thật đúng bất công mà.1
“Thôi được rồi, dù gì chuyện cũng đã qua rồi, đây chỉ là câu chuyện hồi trẻ của ta. Muốn kể cho hai đứa nghe để có thể rút ra bài học cho bản thân mình.”
Lão Tư sốc lại tinh thần, chuyện đã trôi qua mấy chục năm rồi, cảm giác tội lỗi với con gái cũng đã đeo bám ông nhiều năm, nay có người để chia sẻ cũng khiến ông phần nào trút bỏ được gánh nặng.
Ông quay về dáng vẻ giảo hoạt của mình liếc nhìn qua phía Tiểu Nghiên bình thản nói: “Có thai rồi mà vẫn chạy ra ngoài ăn lung tung, nếu hôm nay ta không mở hàng thì nha đầu ngươi sẽ chạy đi đâu ăn hả.”
“Ayza, bị phát hiện rồi.” Cô xoa xoa đầu.
Tính cách thích đi là cà ăn vặt của cô những người đã tiếp xúc lâu năm với cô sẽ biết, thói quen ấy được hình thành từ hồi học cấp hai rồi bây giờ thi thoảng cô vẫn ghé qua những hàng quán mà trước đây mình từng ăn để nếm lại.
Bạch Phong Thần nhướng mày nhìn, từ lời lão Tư nói thì có vẻ vợ hắn trước đây rất hay ăn hàng quán rồi. Hắn bây giờ phải quản cô nghiêm hơn mới được.