“Em đang nói chuyện với ai đấy?” Hắn đặt túi đồ xuống rồi đi đến cầm lấy điện thoại của cô xem, hắn để ý lúc nãy khi bỏ điện thoại xuống chạy chỗ hắn Tiểu Nghiên vẫn chưa có cúp máy.
“Với mẹ, em sợ bà lo lắng nên gọi.” Cô cười cười rồi đem túi đồ để lên bàn bếp.
Bạch Phong Thần cầm điện thoại lên chào Hạ Phương, hai người ngồi trò chuyện với nhau nhưng hầu hết là bà dặn dò bọn họ bên này giữ sức khoẻ, như kiểu Tiểu Nghiên và Bạch Phong Thần sẽ định cư ở đây luôn vậy.
“Mẹ à, bọn con chỉ ở đây ba ngày thôi mà.” Cô lắc đầu ngán ngẩm tuy biết bà nhắc nhở là vì thương bọn họ nhưng như này cũng kĩ càng quá rồi.
“Con bé này cứng đầu cứng cổ vậy đó, Phong Thần con nhớ bảo ban nó giùm bác nha. Vậy không làm phiền hai đứa nữa, bác cúp máy đây.”
“Anh mua nhiều thịt như vậy để làm món gì thế.” Tiểu Nghiên chỉ vào túi thịt Bạch Phong Thần mới mua ở siêu thị về hỏi.
“BBQ.” Hắn không đầu không đuôi nói, bạn cô chắc đều là đồng hương của bọn họ làm bữa lẩu nướng với vài món quê nhà là được rồi.
Nghe đến BBQ là bụng cô lại kêu lên cồn cào, càng nghĩ càng thèm. Tiểu Nghiên muốn vào phụ Bạch Phong Thần nhưng hắn không cho nhất quyết đuổi cô ra ngoài ngồi.
“Cho em phụ cùng đi, một mình anh làm sao mà xuể được chứ.” Cô thuyết phục hắn, cầu xin cho mình một chân trợ lý trong bếp của hắn.
“Thôi được rồi em ra đây ướp gia vị thịt rồi trộn lên.”
Tiểu Nghiên được hắn giao việc cho liền chạy đi rửa sạch tay, rồi đeo bao tay vào cho gia vị theo tỉ lệ mà Bạch Phong Thần vừa nói. Đang làm dở tay thì chuông điện thoại của cô lại lần nữa vang lên. Cô tháo bao tay ra rồi chạy đến chỗ ghế sofa nghe điện thoại.
“Alo Tiểu Nghiên mình đang ở trước cổng nhà cậu nè.” Khi đến đây Vương Hân không khỏi bàng hoàng vì đây là khu phố Tribeca dành cho giới siêu giàu Mỹ. Bây giờ cô đứng trước cổng nhà Tiểu Nghiên lại càng sốc hơn vì căn biệt thự này hoành tráng quá rồi.
“Được đợi mình ra ngay.” Tiểu Nghiên để điện thoại lại chạy nhanh ra phía cửa ấn nút mở cổng ở gần đấy, rồi chạy thẳng ra vườn nơi Vương Hân cùng Hoắc Hiên đang đứng.
“Tiểu Nghiên.” Vương Hân chạy đến ôm cô, đã mấy năm rồi bọn họ chưa gặp nhau. Sự nhớ nhung tích tụ lâu ngày như được giải phóng, hai người xúc động không kìm được mà rơi những giọt nước mắt nghẹn ngào.
“Cậu sống bên này tốt chứ?” Tiểu Nghiên nhìn Vương Hân một lượt, thấy vẻ mặt cô trông rất mệt mỏi, liền không khỏi đau lòng.
“Vẫn tốt, chỉ là mấy hôm nay mình vắt chân lên cổ để chạy đồ án tốt nghiệp nên có hơi thiếu ngủ.” Vì Vương Hân học vượt tín chỉ nên cô được tốt nghiệp sớm trước thời hạn.
Tiểu Nghiên ôm an ủi cô ấy, nghĩ đến viễn cảnh năm sau mình cũng tốt nghiệp ra trường mà cô não lòng.
Mải ôn lại chuyện cũ với Vương Hân mà Tiểu Nghiên không để ý có người cũng đang đứng nhìn bọn họ.
“Hoắc Hiên.” Cô chạy đến ôm cậu, những kí ức tươi đẹp trong quá khứ bỗng chốc ùa về.
“Lâu rồi không gặp.” Cậu ôm lấy cô vỗ về, rồi bọn họ đi vào nhà.
“Tiểu Nghiên à nhà này của cậu đẹp quá.” Vương Hân nhìn xung quanh căn nhà mà không khỏi cảm thán.
“Đây đâu phải nhà mình chứ, mình chỉ ở nhờ thôi.”Tiểu Nghiên không muốn đứng ở ngoài này bàn tán dù sao chuyện này cũng không tiện nói, đây sẽ chỉ là bí mật chỉ duy Vương Hân và cô biết mà thôi.
“Vậy cậu đang ở tạm nhà của bà con hả.”Vương Hân nghe xong có hơi khó hiểu, Tiểu Nghiên nói không phải nhà của cậu ấy vậy thì đây là nhà ai mà khoa trương vậy chứ.
“Chuyện dài lắm, để vào nhà từ từ nói.” Tiểu Nghiên kéo Vương Hân nhanh chóng vào nhà, bắt gặp Bạch Phong Thần đang đứng nấu ăn ngay chỗ đảo bếp.
“Tiểu Nghiên đây là?” Vương Hân nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt rồi quay qua nhìn Tiểu Nghiên, dường như cô đã hiểu ra gì đó.
“Bạch Phong Thần đây là Vương Hân với Hoắc Hiên bạn thân em.” Cô giới thiệu bọn họ với nhau.
Hắn không nói gì gật đầu xem như chào hỏi “Tôi đã nghe Tiểu Nghiên kể rất nhiều về hai người.”
Bọn họ trò chuyện một lúc rồi bắt đầu bắt tay vào bếp chuẩn bị đồ. Như kiểu Hoắc Hiên với Bạch Phong Thần có thần giao cách cảm hay sao mà cả hai người họ cùng lúc đồng thanh nói “Em ra kia ngồi chơi đi, chỗ này không cần bọn em nhúng tay vào.”
Vậy là Tiểu Nghiên và Vương Hân cùng một lúc bị đuổi ra khỏi bếp, bọn họ cau có rồi kéo nhau lên phòng cô chơi.
“Tiểu Nghiên khai thật mau cậu với người tên Bạch Phong Thần ấy đã tiến triển đến đâu rồi?” Cô vừa mới kịp đóng cửa đã bị Vương Hân dò xét, vẫn là không thể qua khỏi cặp mắt tinh tường của cậu ấy, Tiểu Nghiên lắc đầu từ từ kể lại sự tình cho cô.