Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phong Thần ngao ngán, đứng dậy đi vào bếp. Tính cách công tử bột này của cậu ta vẫn là hắn rõ nhất, lúc trước khi còn đi du học ở nơi đất khách quê người, nếu hắn không nấu thì Dương Tư Minh sẽ toàn đi ăn nhà hàng mất.



“Để em phụ anh.” Tiểu Nghiên đứng dậy, đi theo hắn vào bếp. Nhưng lại bị Dương Tư Minh ngăn lại.



“Em ở lại nói chuyện với thầy đi, một mình thầy ngồi đây sẽ buồn lắm đó.” Anh bày bộ mặt đáng thương, nhưng Tiểu Nghiên đủ thông minh để nhìn ra, nếu ngồi không nói chuyện với thầy ấy thì tên Bạch Phong Thần này sẽ giận cô mất. Mà khi hắn giận thì rất đáng sợ, tốt nhất là vẫn nên phòng bệnh hơn chữa bệnh.



“Dạ, như vậy không được lắm. Để một mình thầy Bạch đứng bếp vậy sao được.” Tiểu Nghiên kiếm đại một lý do không thể thuyết phục hơn.



Dương Tư Minh đang định lên tiếng thì từ ngoài sân phát ra tiếng xe oto, anh nhìn thôi cũng biết là ai đến rồi.



“Tiểu Nghiên.” Tuy chưa thấy người đâu nhưng giọng của Bạch Y Vân đã gọi cô rất to.



Đột nhiên có người gọi nên cô theo phản xạ quay ra hướng phát ra tiếng thì thấy Bạch Y Vân đang ẵm Meomeo trên tay đi vào nhà.



“Con chào bác.” Tiểu Nghiên lễ phép chào rồi chạy ra đón Meomeo cùng bà vào trong nhà.



“Meomeo nhớ chị không.” Cô không kìm được mà cưng nựng bé, Meomeo cảm nhận được mùi hương cùng giọng nói quen thuộc cũng sà vào lòng cô.



“Bé mèo xinh quá.” Dương Tư Minh đi từ trong nhà ra.



“Tư Minh cũng ở đây sao?” Y Vân thấy anh thì có chút bất ngờ.



“Con chào bác, nghe tin tên mặt lạnh kia mới về nước nên con qua thăm hắn.” Dương Tư Minh vui vẻ nói chuyện với bà. Bạch Y Vân là người rất hiền lành, lại rất thân thiện nữa nên anh cũng rất quý bà ấy.



“Vậy con cứ ở lại chơi đi, lâu lắm rồi bác chưa ngồi nói chuyện với con.” Y Vân cười hòa nhã.



“Bác à, bác ngồi đây nói chuyện cùng thầy Dương nha. Con vào chuẩn bị bữa tối.” Tiểu Nghiên như vớ được thời cơ, xin phép hai người rồi chuồn lẹ vào phòng bếp.



Bạch Y Vân bên này hơi sững người, con bé vừa gọi Tư Minh là thầy sao? Vậy ra Tiểu Nghiên cũng học lớp của thằng nhóc này.



“Bạch Phong Thần mẹ anh đến kia, anh có ra hàn huyên gì với bà không.” Tiểu Nghiên đi đến, tạo ra bầu không khí vui vẻ nhất với hắn, chỉ sợ sơ sẩy cái là hũ giấm kia sẽ nổi giận.



“Em không cần vào giúp đâu, cứ ra ngoài kia chơi đi.” Hắn dù đang rất bận bịu nhưng vẫn không muốn cô mó tay vào bếp.



“Từ bao giờ nấu ăn đã thành việc của anh vậy. Em không có giúp, em chỉ làm việc của em thôi.” Cô đã bao giờ nói giúp hắn đâu chứ, đây vốn không phải việc của Bạch Phong Thần. Cả hai có thể cùng làm mà.



“Từ khi yêu em.” Hắn nói một câu ngắn gọn nhưng lại có thể khiến Tiểu Nghiên không khỏi đỏ mặt.



“Em có bắt anh nấu đâu chứ.” Tảng băng này từ khi nào mà đã có thể nói những lời vô sỉ như vậy chứ. Nhớ trước đây hắn oai phong lắm mà.



“Không ra cũng được, ở lại đây ngắm anh là được.” Vẫn là những câu nói vô sỉ làm nên thương hiệu của hắn.



“…” Tên này chắc chắn ấm đầu rồi.



Bên này Dương Tư Minh đang ngồi trò chuyện với Bạch Y Vân, khi nãy anh không nói gì nhiều, chỉ đứng đấy âm thầm để ý từng cử chỉ hành động của của ba người họ.



“Bác mới nuôi mèo ạ.” Dương Tư Minh vuốt ve bộ lông mềm mượt của bé rồi quay ra hỏi bà.



“A, không! Mèo con này là của Tiểu Nghiên nuôi. Nó nhờ bác giữ hộ mấy ngày.” Bà không suy nghĩ gì nhiều mà thẳng thắn nói.



“Em ấy có việc gì sao ạ.” Mặc dù biết hỏi cặn kẽ như này có hơi mất lịch sự, nhưng sự tò mò bên trong anh đã trỗi dậy, bắt buộc phải tìm cho ra lời giải đáp thật thích đáng.



“À, con bé đi sang Mỹ chơi cùng Phong Thần.”



Tiểu Nghiên cũng đi sang đấy cùng hắn sao? Nghe thì có vẻ bình thường nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm ở đây.



Y Vân còn vui vẻ đem mấy tấm hình mà Bạch Phong Thần cùng Tiểu Nghiên chụp ở đấy cho Tư Minh xem.



“Đây còn nhìn xem, hai đứa nó rất xứng đôi đúng không.”



Anh nhìn vào bức ảnh mà không khỏi sững người, trong hình là một cặp đôi, lại còn rất tình tứ ôm nhau nữa.



“Hai người họ đang quen nhau ạ.” Anh cố lừa dối bản thân, cho rằng bức ảnh này cũng bình thường thôi. Bên mỹ người ta rất cởi mở với những hành động như này mà.



“Ừm, con bé Tiểu Nghiên cũng chuyển về đây ở luôn rồi.” Lời Bạch Y Vân vừa dứt, cả người anh như chết lặng. Đến mức độ sống chung với nhau rồi.



“Nhà của Tiểu Nghiên cách trường khá xa, không tiện đi lại. Nên Phong Thần mới bảo nó chuyển về đây ở. Dù sao nhà cũng rộng, phòng trống còn nhiều.” Bà nói thêm, mắt nhìn vào bức hình trên gương mặt thoáng nở nụ cười.



Xâu chuỗi lại mọi thứ cuối cùng Dương Tư Minh cũng hiểu ra mọi chuyện, trong lòng anh bây giờ đang không ngừng nhức nhối. Vậy là anh đến muộn rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK