Bên trong điện thoại của Bạch Phong Thần cũng không có gì đặc sắc, định trả lại vào chỗ cũ thì đột nhiên một tin nhắn được gửi đến.
“Anh Thần, lúc nãy thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh em không biết nên làm cách nào mới về được nhà.” Một dãy số lạ, nhưng cách xưng hô này lại quá là thân mật đi.
Đột nhiên trong đầu Tiểu Nghiên nhớ đến Bạch Thanh Vy, đúng vậy chỉ có cô gái ấy mới gọi Bạch Phong Thần thân mật như vậy.
Cô cũng đang chán, cao hứng muốn trêu chọc cô ta một trận.
Tiểu Nghiên tập trung gõ tin nhắn, miệng nhỏ hiện lên nụ cười ranh mãnh. Hứ đêm hôm gửi tin nhắn cho chồng cô? Đúng là gan to lớn mật mà.
“Không có gì, dù sao chúng ta cũng là anh em một nhà.” Tin nhắn của cô nhanh chóng được gửi đi.
Đầu bên kia Bạch Thanh Vy nhận được tin nhắn phản hồi của Bạch Phong Thần liền không khỏi bất ngờ, mọi khi hắn sẽ không bao giờ chủ động nhắn tin cho cô ta. Trong lòng Thanh Vy đang vô cùng vui sướng, cô ta nghĩ chắc hắn đã đổi thái độ với mình rồi…Nhưng khi đọc được dòng tin nhắn, sắc mặt cô liền biến sắc. Tin nhắn thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại được nhấn mạnh mối quan hệ của hai người họ ‘Anh em một nhà.’
Bạch Thanh Vy nghiến chặt răng, tức tối đến mức không nhắn lại thêm một câu nào nữa. Còn về phần Tiểu Nghiên trêu cô ta được một vố nên đang vô cùng hả dạ, Bạch Phong Thần đi ra thấy vậy nhướng mày hỏi.
“Có chuyện gì sao mà em vui vậy?” Hắn tò mò hỏi.
Tiểu Nghiên không nói gì chìa màn hình điện thoại ra cho hắn xem. Bạch Phong Thần chỉ “À” một tiếng, như vậy mà cũng vui được sao?
“Vừa nãy Bạch Thanh Vy có gọi anh đến đón cô ta bị lạc đường, đương nhiên là anh không ngu gì mà đi đón rồi. Anh đã nhờ cậu tài xế hay chuyên cận đi đón cô ta rồi em yên tâm.” Hắn vội vàng giải thích, tránh có hiểu lầm không đáng có.
Nhưng trái ngược với tưởng tượng của hắn, cô không những không bất ngờ mà còn cười thành tiếng.
“Em biết mà, lúc đấy em chỉ mệt nên nhắm mắt nghỉ thôi chứ không có ngủ…Vậy nên anh nói gì em cũng nghe thấy hết á.” Thấy vẻ mặt ngơ ngác đấy của Bạch Phong Thần cô lại càng buồn cười hơn.
“Được rồi đừng cười nữa, nhanh anh bế đi ăn.” Hắn bây giờ ba phần bất lực bảy phần cưng chiều nhìn cô, đúng là càng ngày càng nghịch ngợm mà.
“Anh nấu gì mà nhanh vậy?” Tiểu Nghiên nghi hoặc rõ là lúc cô mượn điện thoại hắn mới bắt đầu vào bếp mà, xuyên suốt thời gian nhắn tin còn chưa đến năm phút.
“Mì gói.” Nhưng đã được hắn chế biến sao cho ăn lành mạnh nhất có thế.
……………..
Sáng hôm sau Tiểu Nghiên đến trường trong bộ dạng rất thảm hại, đêm qua sau khi ăn đêm xong cô vẫn không được ngủ yên. Tên sói già kia không để cô ngủ mà cứ cựa quậy cả đêm làm cô mất ngủ theo.
“Tiểu Nghiên trông mắt cậu thâm quầng vậy, đêm qua lại thiếu ngủ sao?” Đặng Hi Văn ngồi cạnh thấy cô cứ ngáp ngắn ngáp dài nên hỏi.
“Ừm, hôm qua mình bị mất ngủ.” Giọng Tiểu Nghiên uể oải, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Sau khi hết tiết này cô sẽ lên văn phòng hắn ngủ nhờ, chứ cứ như này chắc cô học không vào được quá. Dù sao thì hôm nay Bạch Phong Thần cũng không đến trường, cả căn phòng đấy sẽ là của cô.
“Tiểu Nghiên, cậu biết tin Thầy Bạch đã kết hôn rồi chưa.”
“Chưa…có chuyện đó nữa sao.” Cô làm bộ mặt ngạc nhiên.
“Cậu sống chậm quá rồi đó, chuyện thầy có vợ đã thành chủ đề nổi bật nhất trong hôm nay rồi đấy.” Hi Văn nói.
“Mình không quan tâm lắm, đấy là chuyện cá nhân của thầy mà.” Cô không hiểu được chỉ là kết hôn thôi mà sao mọi người lại quan tâm tới chuyện ấy vậy.
“Cậu không biết đâu, người ưu tú như thầy Bạch đương nhiên sẽ được mọi người để ý rồi. Lần này thầy có vợ, đương nhiên mọi người muốn biết vợ thầy là người như nào rồi.” Hi Văn hào hứng. “Theo mình thì vợ thầy chắc chắn là một người vô cùng xinh đẹp.”
Tiểu Nghiên cười gượng, như này là cô đang được khen gián tiếp sao.
……………..
Cuối cùng cũng hết tiết, cô nhân lúc không ai để ý chốn vào văn phòng của ông thầy nhà mình ngủ.
“Phòng làm việc thôi mà, có cần khang trang như vậy không. Trông chẳng khác nào một căn hộ cả, rất tiện nghi.” Tiểu Nghiên ca thán, tiến đến cái tủ lạnh hắn mới mua xem có thứ gì ăn được không.
Vừa mở cửa tủ lạnh ra cô không khỏi bất ngờ, bên trong không chỉ có đồ ăn mà còn toàn là những món mà cô thích nữa chứ. Tiểu Nghiên vui vẻ lấy hộp sữa ở trong tủ lạnh ra uống, rồi vào phòng nghỉ của hắn ngủ.
Cứ cái đà này chắc cô phải nợ nhiều môn quá, trường học bây giờ chính hiệu là ngôi nhà thứ hai của cô luôn rồi.
Trong lúc Tiểu Nghiên đang ngủ, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Bạch Thanh Vy một lần nữa mặt dày, đến tận công ty của Bạch Phong Thần với mục đích là muốn mời hắn ăn một bữa để cảm ơn hôm qua hắn đã đưa cô ta về.
“Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa ạ?” Chị nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi.
“Tôi chưa, nhưng tôi là em họ của sếp các người.” Giọng Bạch Thanh Vy hống hách, những lúc này lôi thân phận của mình ra là thích hợp nhất.
“Vậy để tôi hỏi lại.” Nhân viên nghe thế có chút dè dặt gọi cho thư ký của Bạch Phong Thần. Khi xác nhận được mới gật đầu cho Bạch Thanh Vy vào.
Cô ta cười gian xảo, trong lòng đang thầm nói ‘Tốt nhất các cô nên cư xử với tôi cho tốt, tôi chính là Bạch phu nhân tương lai đấy.’1