Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông khẽ thở dài, nếu không phải ông nhìn ra con nhóc kia đang mang thai thì chắc cô còn định đi ăn lung tung nữa nhỉ.



“Cháu đó, phải quản con bé nhiều hơn. Từ những hành động kia của cháu không khác nào đang chiều hư nó cả.”



Tiểu Nghiên bị nói trúng tim đen nên cứng họng, không phản bác được. Trong tình thế này cô liền dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hai người họ, nhằm khiến họ xiêu lòng.



“Cháu biết rồi thưa bác.” Bạch Phong Thần giơ tay để ngang trán làm dáng vẻ tuân lệnh.



Hai người này vậy mà lại hùa nhau bắt nạt cô, đáng thương không thành công vậy đừng trách cô độc ác. Có trách thì trách hắn rượu mời không uống thích uống rượu phạt cơ. Ngộ sẽ báo thù!



Một lúc sau, khi bọn họ chuẩn bị ra về thì liền bị lão Tư gọi lại. Ông gói cho cô một ít há cảo do chính tay ông làm lúc sáng.



“Nha đầu thối, mang cái này về ăn cho đỡ thèm đi. Đừng chạy lung tung ăn bậy nữa biết chưa? Có thèm cái gì thì cứ qua chỗ ta, ta làm cho cháu ăn.” Ông đưa cặp lồng há cảo cho cô, không quên dặn dò.



“Dạ con biết rồi!” Tiểu Nghiên nhận lấy từ ông, vẻ mặt mừng rỡ, được ông làm cho món khoái khẩu của mình thì sao không vui cho được.



“Vậy hai đứa về đi, nhớ đi đường cẩn thận.”



Cô cùng Bạch Phong Thần chào ông rồi đi ra xe, trong suốt đường đi về cô không nói một tiếng nào với hắn, một phần vì cô còn vẫn đang giận hắn, một phần là không biết nên nói gì bây giờ.



Không suy nghĩ làm gì nhiều, cả ngày hôm nay Tiểu Nghiên đã chạy ngược chạy xuôi rồi nên giờ cô cảm thấy buồn ngủ mà ngủ quên từ lúc nào không hay.



Phải đến khi về gần đến nhà rồi cô mới chợt tỉnh dậy.



“Dậy rồi sao? Em còn mệt không? Hay ngủ thêm chút nữa đi.” Bạch Phong Thần liên tục hỏi làm cô vừa tỉnh dậy vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.



“Về đến nhà chưa?” Tiểu Nghiên dụi dụi mắt, nhìn xung quanh.



“Năm phút nữa mới về đến nhà, em nằm xuống nghỉ tiếp đi.” Hắn tập trung lái xe, nhưng miệng vẫn nói ra những lời quan tâm.



Lúc này cô mới để ý rằng ghế của mình đã được hạ xuống để dễ năm, người làm thì không ai khác ngoài hắn rồi.



Chu đáo như vậy thì còn ai nỡ giận dỗi hắn nữa chứ, nên là Tiểu Nghiên quyết định trước mắt sẽ bỏ qua cho việc vừa nãy hắn không bênh vực cô.



Xe của họ cuối cùng cũng về đến nhà, cô mệt mỏi lết tầm thân đi vào nhà trước, không thèm đợi Bạch Phong Thần đỗ xong xe rồi cùng vào.



Liếc nhìn đồng hồ, ấy vậy mà đã tám giờ tối rồi, ngày hôm nay trôi qua nhanh thật đấy, một ngày vô cùng ý nghĩa đối với cô. Ngày mà cô biết đến sự hiện diện của bé con.



“Còn mệt không? Hay em có đói không để anh nấu thêm gì cho em ăn.” Hắn từ ngoài cửa bước vào.



“Có chút mệt, nhưng em không thấy đói.” Cô xoa xoa bụng. Hồi chiều đã ăn quá trời rồi, còn ăn nữa chắc cô lăn không nổi mất.



“Vậy em đi tắm rửa, thay quần áo trước đi. Lát anh lên sau.” Hắn đuổi khéo cô lên trên lầu, toan tính chuyện gì đó.



“Được, vậy em lên tắm trước đây.” Tiểu Nghiên không chút nghi ngờ, bước lại ôm Meomeo cùng lên lầu. Hôm nay vì tâm trạng của cô rất tốt nên muốn cùng Meomeo tắm chung, chứ thường thường toàn là lão chồng kia tranh giành với cô không hà.



………………..



Trong khi cô đang thư giãn trong bồn tắm nước nóng thì dưới tầng Bạch Phong Thần ngồi gác chân mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Hắn nhấn gọi vào một dãy số, đâu bên kia nhanh chóng bắt máy như thể đã chờ đợi cuộc điện thoại này của hắn từ rất lâu vậy.



“Bạch Tổng có gì căn dặn.” Giọng người đàn ông vang lên.



“Đi tìm cho tôi một vài người giúp việc, quản gia,…” Hăn vẫn bỉnh thản từ tốn nói.



Tiểu Nghiên giờ cũng đang mang thai rồi, không thể để cho cô làm những công việc thường ngày nặng nhọc như vậy được. Vẫn nên thuê người về phụ giúp cô. Nhà cửa có nhiều người cũng đỡ hơn là để cô suốt ngày lủi thủi một mình.



“Với lại cậu đi tìm mua luôn cho tôi một chiếc ghế massage cao cấp, đến chín giờ phải có ở nhà.” Để vợ hắn tắm xong còn có thể ngồi vào massage toàn thân nữa chứ.



Đầu bên kia sau khi được giao phó mệnh lệnh liền tức tốc đi mua, chả mấy chốc trước cửa biệt thự của Bạch Phong Thần đã có một chiếc xe oto tải dừng đỗ.



Trợ lý của hắn từ trên xe đi xuống, chỉ đạo cho nhân viên đem ghế vào nhà. Chiếc ghế massage rất to, đồng nghĩa với việc chiếc ghế này rất nặng. Vừa rồi Trợ lý An đã phải đứng tham khảo một vài mẫu mới nhất của dòng ghế cao cấp, Bạch Tổng mua ghế này tất nhiên không để cho mình dùng mà mua để cho Bạch Phu Nhân vậy nên cậu đã phải chọn lựa rất kỹ càng, tìm ra loại ghế phù hợp nhất.



Còn về phần người làm, cậu đã giải quyết ổn thoả rồi, sáng sớm mai họ sẽ đến đây làm.



Tiểu Nghiên tắm xong thấy dưới nhà có tiếng nói ồn ào nên đi xuống xem, trong đầu cô chỉ nghĩ chắc là Bạch Phong Thần, hắn đang xem TV thôi, nhưng đến khi xuống nhà cô mới ngỡ ngàng.



Hai người thanh niên với thân hình cao to vạm vỡ đang bưng bê một hộp bìa cát tông to đùng, nhìn qua cũng có thể thấy thứ chứa bên trong rất nặng nha.



“Có chuyện gì vậy?” Cô lên tiếng, khi nhìn thấy lão chồng mình đang thản nhiên đứng gần đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK