“Vậy cậu đã tra ra được gì chưa?”
Hoắc Hiên không nói gì, cậu nhìn vào một khoảng không vô định mà suy tư.
“Mình đã cho rất nhiều người điều tra rồi…” Cậu ngập ngừng một lúc mới nói tiếp “Nhưng vẫn là không tra ra được cái gì.” Mặt cậu trở nên ủ rũ, Hoắc Hiên đã suy đi tính lại xem mình đã đắc tội với ai nhưng hầu như đều không có. Người đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này chắc hẳn đã có mội thế lực nào đó hùng mạnh chống lưng đi.
Tiểu Nghiên nghe xong có hơi thất vọng, cô không tin Hoắc Hiên lại là người như vậy, chắc chắn phải có uẩn khúc ở đây. Cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Mình có thể giúp cậu tìm kẻ chủ mưu.” Lời nói ấy của cô bây giờ như tấm phao cứu sinh, Hoắc Hiên nghe xong có chút vui mừng, nhưng lại rất nhanh quay trờ về dáng vẻ âu lo. Cậu đã điều tra gần nửa tháng nay nhưng không hề có bất cứ một tung tích gì, liệu Tiểu Nghiên có tìm ra không?
“Cảm ơn cậu.” Hoắc Hiền cười mỉm, dù có một phần trăm khả năng anh cũng sẽ tìm kẻ kia cho bằng được, nhất định phải lấy lại thanh danh cho mình.
“Đều là bạn bè với nhau, ơn nghĩa gì chứ.” Nếu lần này bọn họ tìm ra được thì không chỉ cứu được Hoắc Hiên thôi đâu, mà còn hằn gắn được cuộc tình của hai người bọn họ nữa.
Trời cũng dần sẩm tối, Vương Hân đã tỉnh táo hơn lúc nãy. Khi nãy những gì Hoắc Hiên kể cho Tiểu Nghiên nghe đều đã được cô núp ở sau cánh cửa gần phòng khách nghe hết, Vương Hân kìm nén không để cho tiếng khóc của bản thân phát ra, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má.
Cô đã trách nhầm anh ư? nhưng bức ảnh kia là thật, liệu cô có đủ bao dung để thứ tha cho anh không?
Vương Hân ổn định lại tâm trạng, cô gạt đi những giọt nước mắt đang đọng lại nơi khoé mắt kia đi, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cậu dậy rồi sao.” Thấy Vương Hân bước loạng choạng ra ngoài Tiểu Nghiên đứng dậy đỡ lấy cô.
“Cũng muộn rồi mình nên đi về thôi.” Vương Hân cười cười ôm lấy Tiểu Nghiên, nước mắt cô lại không kìm được mà ứa ra.
“Đừng khóc.” Tiểu Nghiên nhìn cô mà đau lòng.
“Mình sẽ sớm về nước thôi, khi ấy chúng ta cùng đi chơi được chứ.” Cô lấy lại vẻ phấn trấn rồi tạm biệt Tiểu Nghiên.
Hai người họ rời đi cũng là lúc căn nhà quay trở về với vẻ im lìm, Tiểu Nghiên rảnh rỗi nên mở tv lên xem nhưng tìm hoài rốt cuộc chẳng có gì đáng để xem cả, cô cảm thấy kênh truyền hình của Mỹ khá là chán, nhất là không có mấy bộ phim cô hay xem. Tiểu Nghiên chán nản tắt tv đi lên lầu chơi, cô có đi qua thư phòng của Bạch Phong Thần thấy hắn đang làm việc rất chăm chú. Cô mải mê nhìn ngắm đến nỗi bị Bạch Phong Thần phát hiện cô nhìn trộm lúc nào không hay.
“Vào đây, đừng lén lút ngoài đấy nữa. Nếu muốn nhìn thì vào đây ngồi nhìn cho rõ nè.” Hắn châm chọc cô.
“Xí anh tự luyến quá rồi đấy.” Tiểu Nghiên chạy lại ghế sofa gần đấy ngồi. Suy nghĩ một hồi cô nhớ ra có chuyện muốn nhờ hắn.
Cô chạy đến bóp vai cho Bạch Phong Thần, nịnh nọt hắn “Em có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”
“Chuyện gì?” Hắn không hề có chút phản ứng nào, tuỳ tiện hỏi.
Tiểu Nghiên vừa bóp vai cho Bạch Phong Thần vừa kể cho hắn những gì đã xảy ra giữa Hoắc Hiên với Vương Hân, nghe xong hắn cũng có một biểu cảm tương tự với biểu cảm của Tiểu Nghiên có điều rất nhanh hắn đã thu lại những cảm xúc đó vào.
“Vậy nên anh có thể giúp em tìm người đứng đằng sau hãm hại cậu ấy được không.” Cô chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn nũng nịu.
Bạch Phong Thần lần này lại không bị sự đáng yêu đấy của cô cám dỗ mà hắn gian tà nói “Muốn anh giúp cũng được thôi, nhưng anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Cô cau mày, nhìn cái giọng điệu kia chắn chắn là chuyện không lành rồi.
“Hôn anh đi.” Bạch Phong Thần nhàn nhã đưa ra điều kiện đúng theo phong cách của hắn, làm gì có chuyện hắn sẽ bỏ qua cơ hội này mà không trêu chọc cô chứ.
“Được.” Tiểu Nghiên không chần trừ đồng ý rồi tiến lại thơm vào má hắn một cái chụt, tưởng gì chứ chuyện này dễ ẹt, cô làm được.
“Không ý anh là hôn ở đây cơ.” Bạch Phong Thần không hài lòng với nụ hôn vừa rồi hắn chỉ chỉ vào môi ý bảo cô phải hôn ở đây.
Tiểu Nghiên có cảm giác mình bị lừa, nhưng vì hạnh phúc của hai người bạn mình, cô sẵn sàng lao vào hang sói. Đôi môi mềm mại của cô từ từ tiến đến, đáp lại trên môi hắn, khi hai đôi môi chạm vào nhau như có một luồng điện được truyền đến đại não làm cô không tự chủ được muốn thêm từ bờ môi kia.
Bạch Phong Thần dường như cũng có cảm giác giống Tiểu Nghiên, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô kéo gần về phía mình, từ thế bị động bây giờ hắn đã thành người chủ động, hôn cô ngấu nghiến.