………………
“Bốp” một tiếng, đầu cô nghiêng hẳn sang một bên, trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn khiến Tình Không mở to mắt nhìn Lôi Ân, sự quật cường không hề che dấu trong đôi mắt của cô.
Đây là lần thứ mấy hắn ta đánh mình?
Lôi Ân cũng không hề kiêng kị ánh mắt đó, nói,“Tôi hiện tại không hỏi ai đúng ai sai, là cô đánh Sơ Tình!”Đúng vậy, mỗi lần đụng tới Sơ Tình, hắn luôn chẳng phân biệt được nguyên do, chẳng phân biệt được đúng sai, bởi vì đó là Sơ Tình!
Lôi Ân cho Tình Không một cái tát khiến Cốc Vân cảm thấy mừng thầm, nhưng bị cô gái kia đánh nhiều như vậy, chỉ một bạt tay, căn bản bà không thể hết giận.
“Ai nha, Sơ Tình thế nào? Mau gọi Hàn Húc đến xem!” Cốc Vân lên tiếng, kéo lại sự chú ý của Lôi Ân. Hắn ôm lấy Sơ Tình, sau đó nhìn đám người thất thần không dám thở ở phía sau nói,“Còn thất thần làm cái gì? Đuổi Mộ Tình Không ra ngoài, từ nay về sau tuyệt đối không cho cô ta bước vào đây! Dám tiến vào tôi sẽ chặt chân!”
Trái tim lạnh giá của Tình Không run rẩy, không đợi người khác tới dẫn cô đi, cô đã chạy vụt đi, hai chân run run đứng không vững.
Định Na rất xa nhìn thấy cô chạy lại, lúc chạy tới đỡ cô, Tình Không ngay cả đường cũng không còn đi nổi.
“Tình Không tiểu thư, mặt của cô làm sao vậy?” Định Na quan tâm nhìn mặt của cô, Tình Không không nói được một lời cứ thể lết vào căn nhà lớn màu tím, sau đó lắc lắc đầu,“Không có việc gì, đem King đến phòng tôi!”
Tình Không trở về phòng rồi rửa mặt, trên mặt trái là một mảnh sưng đỏ, cô nghiến răng nghiến lợi tiêu sái ra khỏi toilet, càng bừng bừng khí thế khi nhìn thấy King đang nằm đợi sẵn dưới sàn nhà.
“Lôi Ân đáng ghét, anh dám đánh tôi à? Tôi nhất định sẽ nhớ kĩ, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại hết!”
Tình Không thở phì phì ngồi vào ghế, bàn tay không nặng không nhẹ túm lấy bộ lông của King, làm cho King có phần sợ hãi, nó muốn thoát khỏi tay cô.
Ngay sau đó, cô lại khổ sở giang tay ôm lấy cả thân mình to lớn của nó, nghẹn ngào,“Mark, thực xin lỗi, chị thật vô dụng…..”
Cho dù là giận Lôi Ân, hận Cốc Vân, nhưng Tình Không vẫn không thể không lo lắng cho Sơ Tình. Một cú đánh nhẹ kia của cô, cô cũng biết đối với thân thể của Sơ Tình cũng là không tốt, trong lòng hơi áy náy.
Buổi tối, Lôi Ân đến, cô lại chỉ còn lại đầy hận ý.
Hành động của Lôi Ân tuyệt đối không hề có sự ôn nhu. Hắn đá văng cửa phòng của Tình Không. Tình Không đang chuẩn bị ngủ, một cỗ gió lạnh quạt đến, cô rụt lui cổ, khi nhìn đến người tới lập tức nhảy xuống giường.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi ngay cả một sợi tóc của Sơ Tình cũng chưa có làm rơi, Mộ Tình Không, cô nói xem, sau khi cô đến, Sơ Tình bởi vì cô mà gặp bao nhiêu chuyện, hả?”
Lôi Ân đã không còn tức giận giống như lúc trước, cái này chứng minh Sơ Tình không có việc gì.
Tình Không khẽ hừ một tiếng, sau đó không khách khí phản bác nói,“Từ nhỏ đến lớn, anh trai tôi chưa bao giờ đụng một ngón tay với tôi, sau khi biết anh, anh tự hỏi mình xem, anh đã đánh tôi bao nhiêu lần?”
“Cô……” Lôi Ân nghẹn không nói gì, nhìn má cô sưng đỏ, trong lòng cũng hơi chút không đành lòng.
“Chỉ cần cô không động Sơ Tình, tôi về sau sẽ không lại đánh cô!” Lôi Ân có chút không được tự nhiên hứa hẹn với cô. Hn tính tình luôn luôn khắc chế rất tốt, lần này người phụ nữ kia đã khơi mào sự tức giận của hắn, làm cho hắn giận cô đến nghiến răng nghiến lợi, trong sự xúc động đã ra tay đánh cô.
“Anh nghĩ rằng tôi và anh là cố ý sao?”
“Tôi chỉ bất quá chỉ là muốn trừng trị lão thái bà Cốc Vân kia một chút! Tôi cũng không muốn đụng đến Sơ Tình…..!”
“Mộ Tình Không!” Lôi Ân đột nhiên chặt đứt lời của cô, lại có chút bất đắc dĩ nói,“Vân di là trưởng bối của tôi!”
“Nhưng, bà ta hại chết Mark, còn……” Tình Không còn muốn nói ra thủ đoạn mà Cốc Vân sử dụng với cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lôi Ân, cô cũng chẳng buốn nói nữa.
“Mark chỉ là vật nuôi!” Hắn cường điệu.
“Một con vật so với anh còn có tình nghĩa hơn! Lôi Ân, anh căn bản không tin tưởng tôi! Anh cút đi!” Tình Không thấy hắn não ngắn vô cùng, chỉ cần liên quan đến Sơ Tình, thản nhiên là ủng hộ người đàn bà độc ác kia!
Nếu hiện tại nói ra, lần đầu tiên của cô và hắn, cũng là Cốc Vân ở giữa làm khó dễ, hắn nhất định sẽ không tin tưởng cô?
Tình Không thất vọng cười, sau đó đẩy mạnh hắn, muốn đuổi hắn đi.
“Cút đi!Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tình Không há mồm muốn cắn lên tay hắn, hai tay đánh vung văng đánh mạnh vào trong ngực hắn, cơ ngực Lôi Ân thực cứng, đánh hai tay khiến cô phát đau mà hắn lại dễ dàng chế ngự được tay cô, đem thân thể cô ôm lấy, lưng cô kề sát vào ngực hắn.
“Mộ Tình Không, tiểu mèo hoang, thu hồi móng vuốt của cô lại, bằng không ta lại muốn hung hăng gậm nhấm cô!” Lôi Ân, trong nháy mắt liền đè nặng cô lên đến trên giường, Tình Không lại đá, lại la mắng hắn.
“Cầm thú!”
“King, cứu chị!” Tình Không đột nhiên quát to một tiếng, Lôi Ân không hiểu điều gì, trong chốc lát, một động vật màu đen từ phía sau Lôi Ân đánh tới. Hắn tay mắt lanh lẹ cự lại, khi nhìn thấy con tàng ngao chỉ nhăm nhăm chực chờ tấn công mình, hắn thổi hai tiếng khẩu tiếu, King liền cúi đầu yên lặng ngồi ở một bên.
“Cô gái, cô càng ngày càng không ngoan!” Lôi Ân lần này thật tức giận, hắn âm trầm sâm đối với Tình Không hộc khí, con ngươi hổ phách sắc tản ra quỷ dị quang, nàng không tự chủ được sau này lui, hắn hai thủ túm của nàng chân lỏa, lập tức đã đem nàng cấp túm trở về.
“Đừng chạm vào tôi, a……” Tình Không thét chói tai khi hắn bất ngờ hôn cô. Hai tay Tình Không chống đỡ trong ngực hắn, cho đến khi bị hắn hôn hít thở không thông, hắn như muốn trừng phạt cô, cũng không có buông cô ra.
Hai chân hắn cọ sát lên bụng Tình Không, Tình Không nhìn thấy rõ dục hỏa nổi lên trong mắt hắn, khi hắn chuẩn bị tiến vào, bên ngoài đột nhiên lao xao.
“Điện hạ, Sơ Tình tiểu thư tìm người!”
Là giọng nói của Hàn Húc, Tình Không lập tức như được giải thoát, tức giận dùng chân đá hướng Lôi Ân, “Chạy mau về chỗ phụ nữ của anh đi!”
“Ngày mai sẽ đến xử lí cô sau!” Lôi Ân ngay cả quần áo cũng không sửa sang lại, tùy tay bát bát những sợi tóc nâu đỏ rồi phi như bay ra ngoài.
Trên giường, một chiếc cúc áo bị rơi ra, Tình Không đặt ở lòng bàn tay, vừa định muốn ném xuống thì lại thu tay về, chậm rãi nắm chặt trong tay.
Sơ Tình trợn mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Ân, hắn theo ánh mắt của cô gái nhìn lại, thế này mới phát hiện chính mình áo sơmi thượng thiếu một cúc áo, hẳn là vừa rồi cùng Tình Không giằng co bị mất.
Sơ Tình không hề tranh cãi ầm ĩ, đôi mắt sương mù mênh mông nhìn hắn, Lôi Ân cũng không giải thích, mà là hôn lên trán cô rồi theo Hàn Húc đi ra ngoài.
“Hiện tại không cần truyền máu, lần trước sanh non, tử cung của cô gái bị xuất huyết, nhưng không có vấn đề lớn, nên để quan sát thêm vài ngày nữa. Bất quá tôi phát hiện, tiểu thư ăn uống không được tốt, có thể là do tâm tình bị ảnh hưởng, điện hạ nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn!”
Hàn Húc đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó chuyên nghiệp nói.