“ Những gì thuộc về tôi, cậu lấy không được.”
Cô gái vung tay ném quả cầu thủy tinh ra bên ngoài. Quả cầu bay một đường vòng cung trên không trung rồi rơi xuống một lùm cây cối cách đó không xa.
…..
Cả một ngày không nhìn thấy Việt Trạch, khi Tình Không chuẩn bị đi tìm cậu ta thì lại nghe thấy giọng nam lẫn tiếng phụ nữ cười huyên náo ở phía dưới lầu của biệt thự.
Cô ngẩn đầu lên đi ra ngoài tìm kiếm. Trong bể bơi to lớn kia, có bẩy tám cô gái mặc bikini vây quanh một người đàn ông. Cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng Tình Không cũng biết đó chính là Việt Trạch.
Nguyên lai, cậu ta hôm nay bận rộn tán tỉnh mấy người đẹp kia.
Tình Không ghé vào cửa sổ nhìn một màn dưới lầu kia. Cô nhìn không rõ biểu tình trên mặt Việt Trạch nhưng có thể tưởng tượng được, cậu ta hiện tại đang rất hưởng thụ.
Đàn ông đúng là lợn giống chỉ biết dùng nửa thân dưới để tự hỏi.
Tình Không thầm nghĩ, “ba” một tiếng, đóng sầm cửa lại, có chút suy nghĩ không thông. Lôi Ân là một kẻ khiết phích như vậy, sao lại có thể để cho những người phụ nữ của hắn đi bồi đàn ông khác?
Không đợi cô kịp nghĩ ra nguyên cớ, cổ bàn tay cô đã bị một người tóm lấy, sau đó hắn ta chẳng nói chẳng rằng túm cô đi.
“ Này! Này! Đi đâu vậy?” Tình Không nghiêng ngả lảo đảo bị kéo xuống lầu. Khi đi ngang qua bể bơi, Lôi Ân dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đám phụ nữ cùng chàng trai đang ở trong bể, đem thân mình Tình Không đẩy lên phía trước, nhét vào trong xe.
“ Đi chỗ nào vậy?” Tình Không nhìn thấy người trước mặt, không khỏi sợ hãi run rẩy lui về phía sau. Lôi Ân theo sau ngồi vào trong xe, híp mắt nhìn cô một cái, sau đó nói: “ Đem cô đi bán!”
Cô nuốt nước bọt, gục đầu xuống, không dám lên tiếng.
Chiếc xe chạy thẳng một đường đi ra phía bến tàu, đợi đến khi cô xuống xe, ngoài khơi kia đã có một chiếc du thuyền đậu sẵn chờ ở đó. Nó không quá to, nhưng lại đủ để chứa mấy trăm người.
Tình Không mở trừng hai mắt, cái tên biến thái này chẳng lẽ định mang cô đi bán thật?
“ Tôi không đi!” Cô lui lại phía sau. Mấy tên thủ hạ của Lôi Ân đã lên thuyền trước, thậm chí ngay cả Tra Lý lẫn Dịch Hà luôn luôn không rời khỏi Lôi Ân cũng chỉ còn có Dịch Hàn ở lại.
“ Không phải do cô.” Lôi Ân không kiên nhẫn nhướn mi, hắn đột nhiên đánh mạnh một cái vào sau gáy của cô, sau đó bế ngang cô lên thuyền.
“ Phải đảm bảo hành trình này là bí mật! Nhổ neo đi!” Sau khi Lôi Ân lên thuyền, chiếc du thuyền cũng chậm rãi ra khơi, Tình Không thoải mái nằm trong lòng người đàn ông tràn ngập mùi vị của yên thảo, hồn nhiên mà không biết mình sẽ bị đưa đến nơi nào.
Lúc tỉnh lại, xung quanh chỉ là một màu tối đen, Tình Không ngửi thấy mùi vị xa lạ, thậm chí còn có cả mùi vị của sự nguy hiểm.
Bên ngoài có tiếng hai người đàn ông, lầm bầm bằng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu. Tình Không vỗ vỗ đầu mình, tên đàn ông đang ghét kia, hôm nay cư nhiên lại ra ray nặng như vậy.
“ Tỉnh rồi sao?” Cô vừa bước chân ra, căn phòng sáng trưng ngay lập tức. Lôi Ân mặc áo sơ mi đen, quần tây dài, một tay chống cằm, khí thế giống như bá vương nhìn cô.
“ Nơi này là chỗ nào?” Tình Không mở to mắt quét một vòng trên người hắn. Cô có cảm giác, thời gian mà mình ngủ vừa rồi không hề ít.
“ Tam Giác Vàng.” Lôi Ân thản nhiên trả lời. Tình Không nghe đến ba chữ này thì giật mình. Đây chính là “ Độc sào” sản xuất thuốc phiện, đen tối nhất, hỗn loạn nhất, bạo lực và xung đột thường xuyên diễn ra mà người ta hay nói đến đó sao?
“ Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Tình Không không giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng quát. Nếu nói Las Vegas là nơi giết chóc đầy máu tươi, nhưng chí ít ở đó còn có Hắc Ngân Thánh bảo hộ cho cô, nhưng ở nơi này thì sao?