Thân nhiệt quen thuộc như vậy, giọng nói mê hoặc quen thuộc như vậy, đều khiến Tình Không không thể miễn dịch.
“ Là anh! Là anh! Là anh hai chết mẹ tôi! Hắc Ngân Thánh, tôi hận anh!” Tình Không cứ trừng mắt nhìn hắn như vậy, trong đôi mắt to tràn đầy hận ý.
Quan hệ khăng khít giống như thạch bàn của bọn họ cũng đã bị phá vỡ từ lúc đó, Hắc Ngân Thánh cơ hồ đã sớm đoán được một ngày như thế này sẽ đến.
“ Hận ta sao? Vậy thì hãy ở lại bên ta, báo thù cho mẹ em đi!”
Hắc Ngân Thánh không để ý đến sự phản kháng của Tình Không, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.
Tình Không không làm hành động giãy dụa vô tác dụng nữa, một câu phong đạm vân khi vừa rồi của hắn khiến đầu óc cô hỗn loạn vô cùng.
Hắn vì sao không giải thích? Vì sao không biện giải? Hay sự thật vốn dĩ đã như vậy, Mộ Linh đích thực là do hắn bắn chết?
Tình Không hồi tưởng lại năm mình mười lăm tuổi đó, cô đi lầm vào cấm địa của Địa Ngục Môn, nhưng cũng chính vì vậy mà cô biết được sự thật đằng sau cái chết của mẹ cô, Mộ Linh. Những lời đó là do Long Tứ, thuộc hạ của môn chủ Địa Ngục Môn, Hắc Ưng, hắn ta không có lý do gì để lừa gạt cô.
“ Muốn đến Tacloban phải không? Qua mấy ngày nữa, anh sẽ dẫn em đi!” Hắc Ngân Thánh nhẫn nại dụ dỗ, Tình Không ôm chặt lấy quả cầu thủy tinh trong tay, hoàn toàn mặc kệ hắn. Hắn cũng không giận, tính nết cao ngạo của cô hoàn toàn là do hắn dưỡng sủng mà thành.
Sau khi đến biệt thự Lâm Hải, Tình Không tự giác xuống xe. Lên lầu, cô mở của căn phòng thứ hai bên tay trái. Cửa vừa mở, cô đã ngửi thấy ngay mùi hương hoa bách hợp hòa lẫn với mùi cỏ huân y.
Đây là mùi hương trên người một cô gái.
Tình Không chỉ dừng lại ba mươi giây, sau đó xoay người rời đi. Hắc Ngân Thánh chạy tới phía sau cô.
“ Lập tức dọn sạch căn phòng này cho ta!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, trong mắt không có lấy chút độ ấm.
Nhưng mà Tình Không cũng không hề cảm kích: “ Không cần!”
Cô vẫn biết bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, nhưng vị trí thuộc về cô, từ trước đến nay chưa có ai dám đụng qua.
Tình Không lướt qua hắn nhưng Hắc Ngân Thánh dễ dàng kéo trụ cô lại, tức giận nói với những người ở phía sau: “ Còn thất thần đứng đó làm gì?”
Hắn hiếm khi tức giận, nhất là ở trước mặt Tình Không. Từ trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ lớn tiếng trước mặt cô.
Dịch Phong liếc mắt một cái, những người kia nhanh chóng đi vào phòng, đem đổi toàn bộ đồ trong phòng, ngay cả mùi hương cũng tẩy rửa sạch sẽ.
Tô Khuynh từ ngoài trở về thấy trong phòng mình đầy người, Hắc Ngân Thánh đang đứng bên trong, phía sau hắn còn có một cô gái.
Không đợi cô đi vào, giọng nói lạnh như băng của Hắc Ngân Thánh đã từ trong truyền ra: “ Ai cho phép cô tới nơi này? Đi ra ngoài!”
“ Hồng Anh, nhiệm vụ của cô từ hôm này là bảo vệ Đại tiểu thư!” Hắc Ngân Thánh ngắn gọn ra lệnh mà không suy nghĩ gì. Tình Không nghe xong chỉ lạnh lùng cười ~ muốn giám thị mình sao?
Cô muốn rời khỏi đây, xoay người quay lưng lại với Hắc Ngân Thánh, đúng lúc đó nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa kia. Quả cầu thủy tinh màu tím từ trong tay Tình Không rơi xuống đất, lăn đến chân của Tô Khuynh. Cô gái khom người nhặt lên, cầm lấy trong tay rồi nhìn lại Tình Không.
Cô gái này…
Tình Không kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó quay lại đối diện với ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô của Hắc Ngân Thánh.
“ Cô ấy là ai? Vì sao lại ở trong này?” Tình Không nhận ra cô gái này. Đây chính là cô gái mà cô đã gặp trong cửa hàng lưu niệm, cả hai đều thích quả cầu thủy tinh ở trong tay cô.
“ Không cần phải quan tâm cô ta là ai…” Ánh mắt Hắc Ngân Thánh nhìn cô đầy dung túng, hắn nói tiếp: “ Nếu em không thích, ta có thể đuổi cô ta đi!”
Hai ngày trước cô đã trở thành người phụ nữ của hắn, vậy mà bây giờ hắn lại lạnh lùng thản nhiên nói muốn đuổi cô đi…