Lôi Ân theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía đám người đông nghịt kia. Một cô gái uốn éo nhảy múa bên ống tuýp bạc, quần áo bó sát toàn thân. Thân thể của cô ta như rắn nước ôm lấy chiếc cột lạnh như băng. Ánh mắt của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một vẻ trong trẻo lạnh lùng mà Lôi Ân rất quen thuộc.
Không đợi Lôi Ân đáp lời, Hắc Ngân Thánh đã đứng lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm vào người đàn ông vẫn chưa có động tác gì, hắn nói: “Cô gái này không phải là một vũ nữ bình thường, ta đã mua đêm đầu tiên của cô ta. Đêm nay, cứ từ từ mà hưởng dụng!”
“ Nếu đã vậy, để biểu đạt thành ý, tôi cũng nên có một phần đại lễ đáp lại.” Lôi Ân hơi hơi vuốt cằm, ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, ống tay áo như một cái động màu đen ngòm.
“ Ba ngày sau sẽ đưa đến.” Lôi Ân đứng dậy, thân hình một trăm tám mươi sáu cm cao ngất đứng ở trước mặt mọi người, mội loại khí thế hùng bá thiên hạ khiến người ta không tự chủ nổi.
Chờ hắn quay người đi, cái họng màu đen kia mới nhanh chóng được thu về. Động tác kia nhanh đến mức người ta còn không kịp nhận ra đó là một khẩu súng.
Dịch Hàn cùng Tra Lý, một trái một phải đi theo phía sau Lôi Ân, ánh mặt lạnh lùng sâu thẳm nhìn lướt qua Dịch Phong đứng sau lưng Hắc Ngân Thánh.
Bọn họ hiện tại đều đang làm việc vì chủ của mình, chỉ hy vọng một ngày nào đó không phải trở thành kẻ địch của nhau.
Sau khi Lôi Ân ra khỏi Mị Sắc, một chiếc hòm tinh mỹ được bảo tiêu ở đó khiêng ra muốn cho vào cốp xe. Tra Lý lẳng lặng chờ đợi lệnh của Lôi Ân. Chỉ thấy Lôi Ân dửng dưng không nói gì ngồi vào trong xe.
Được sự đồng ý ngầm của hắn, chiếc hòm tinh mỹ kia cũng được nâng lên cho vào cốp xe.
Trở lại biệt thự, Lôi Ân tiến về phòng mình, Tra Lý theo sau. Chiếc hòm kia được bật mở. Bên trong đó là một cô gái toàn thân quang lõa đang co mình nằm gọn.
Toàn thân xích lõa, không một mảnh vải, cũng không có bất cứ thứ gì.
Da thịt trong suốt sáng bóng, không những thế cả người cô ta còn tỏa hương thơm.
“ Điện hạ…” Tra Lý muốn nói lại thôi, vẫy tay một cái: “ Các người đi ra ngoài được rồi!”
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, cửa phòng được đóng lại, chỉ còn Lôi Ân và cô gái kia.
“ Cô tên…Sắc Vi?” Lôi Ân ngẩng cao thân mình đi đến trước tủ đựng đầy những loại rượu ngon. Một bàn tay của hắn thuần thục mở nắp một chai, trong nháy mắt đã cầm ly rượu thả mình xuống ghế sô pha.
Từ đầu đến đuôi, tầm mắt của hắn chưa bao giờ nhìn đến cô gái kia.
Chờ hắn ngồi xuống xong, thân mình mềm mại của cô gái mới tiến đến quấn quanh đầu gối dưới chân của hắn. Cách một lớp vải mỏng, bàn tay cô gái xoa lên lửa nóng phía dưới thắt lưng của hắn. Tuy rằng hơi trúc trắc, nhưng chung quy cũng có kỹ xảo.
“ Điện hạ! Em tên Sắc Vi!”
Dục vọng của hắn thực sự rất mạnh nhưng hắn biết cách khống chế rất tốt. Người đẹp trong lòng, hắn vẫn có thể ngồi yên mà không xao động.
Người đẹp trong lòng ra sức khiêu khích hắn. Lôi Ân vẫn mặc quần áo chỉnh tề ngồi đó, đầu lưỡi linh hoạt của cô gái không ngừng hôn lên. Đến khi thấm ướt cả lửa nóng của hắn, Lôi Ân đột nhiêm túm lấy mái tóc dài của cô ta, quăng mạnh chiếc ly trong tay ra ngoài.
Trong nháy mắt, trên chiếc thảm trải sàn có một vệt bẩn ẩm ướt loang lổ, dần dần biến thành màu đỏ, bất quá càng khiến nó thêm phần bắt mắt.
“ Đi qua, liếm hết!”
Hắn bỗng dưng buông lỏng tay, lạnh lùng ra lệnh.
Tư thế cao ngạo kia lại mang theo khí phách không lẫn với bất cứ ai.