Định Na nhìn thấy Hàn Húc xuống lầu thì vây lấy, thảm thiết cầu xin, chỉ thiếu nước quỳ hẳn xuống, “Bác sĩ Hàn, đi xem đi, chị ấy vẫn chưa hạ sốt!”
“Tôi còn có việc!” Hàn Húc khoát tay, vịn lan can định lên lầu, hắn quay đầu nghiêm túc nhìn cô gái, “Cô có biết tôi đi khám bệnh cho ai không, đừng làm khó dễ tôi!”
“Nhưng là……”
Định Na đang định nói them thì trên lầu có một bóng người bước xuống, giọng nói lạnh như bang vang lên xung quanh bọn họ, “Các người đang làm gì?”
“Không có gì!” Hàn Húc xua xua bàn tay, cười vẻ mặt thong dong, Định Na nhìn thấy người vừa bước xuống thì khẩn trương không thốt lên lời.
Lôi Ân lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi bước qua hai người bọn họ, nhưng vẫn kịp quét mắt nhìn Hàn Húc, hàm ý trong ánh mắt kia, Hàn Húc đương nhiên hiểu được.
“Tra Lý, giúp tôi chuẩn bị một du thuyền! Tôi mang Sơ Tình đi ra ngoài đảo mấy ngày!” Lôi Ân để tay trong túi quần, lạnh nhạt ra lênh cho Tra Lý.
Chỉ cần có thể làm cho Sơ Tình vui vẻ trở lại, hắn nguyện ý vung tiền như rác.
“Dạ, điện hạ! Hôm nay lên đường sao?” Lôi Ân ở Italy có vài chục hòn đảo nghỉ dưỡng, nhưng lần này hắn đem theo Sơ Tình.
“Ừ, bảo bên kia chuẩn bị nhanh một chút!” Lôi Ân nói xong xoay người, khi ánh mắt nhìn đến căn phòng nhỏ dưới lầu thì tạm dừng vài giây, rồi cất bước rời đi.
Trên lầu
Sơ Tình tràn đầy xuân sắc, khuôn mặt hồng hào, tinh thần tốt lên không ít.
Cốc Vân giúp cô sửa sang lại quần áo, nhưng cô lại nói, “Vân di, không cần chuẩn bị gì đâu! Bên kia cái gì cũng có, King đã chuẩn bị xong xuôi!”
“ Đâu có giống, những thứ này là Vân di chuẩn bị cho con! Lôi Ân chuẩn bị chu đáo, dì cũng yên tâm!” Cốc Vân trìu mến vỗ vỗ hai má của cô, nhìn cô gái cười, lòng bà cũng dịu bớt.
“Vân di, dì không đi với chúng con sao?” Sơ Tình ôm lấy cánh tay Cốc Vân, nũng nịu hỏi. Cốc Vân véo cái mũi nhỏ của cô, nói, “Nha đầu ngốc, lão bà này đâu dám làm bóng đèn cản trở, cứ từ từ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhé!”
“Vân di ~~~~~” Sơ Tình xấu hổ gối lên vai bà, làm nũng gọi tên bà ta.
Lúc tài xế chạy xe tới, Lôi Ân cùng Sơ Tình bước xuống lầu, đôi mắt nâu lướt nhanh một vòng, không nhìn thấy bóng người muốn tìm, đôi mày rậm nhăn lại, ngay cả Sơ Tình đi bên cạnh hắn cũng không nhận ra.
Đã mấy ngày không gặp cô rồi nhỉ?
Đêm đó, hắn hoàn toàn bỏ mặc Tình Không, hắn cũng biết, cô khẳng định sẽ hận hắn!
“Đi thôi!” Hắn không hề dừng lại, xoay người cùng Sơ Tình lên xe.
Chạng vạng, Cốc Vân bình tĩnh tiêu sái đi vào phòng Tình Không, nhìn cô gái yếu ớt nằm đó, bà ta nhanh chóng sai người, “Lôi cô ta dậy!”
Lôi Ân không ở đây, Cốc Vân nói đương nhiên không ai dám cãi lời.
Tình Không đau đớn bị kéo đến trước mặt bà ta, cô ngay cả một chút sức lực chống cự cũng không có, “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, bà không có tư cách đối với tôi như vậy!”
“Tôi hiện tại sẽ cho cô biết, tôi có tư cách hay không?” Cốc Vân sai ngườigiữ lấy hai tay Tình Không, không nói không rằng lôi cô ra ngoài. Trên người Tình Không vốn đã không còn sức lực, bị lôi kéo như vậy khiến cô càng thêm choáng váng.
Đang lúc bà ta chuẩn bị đánh Tình Không, Mark không biết từ nơi nào chạy đến, cắn thật mạnh vào hai người bên cạnh Tình Không, dọa Cốc Vân sợ phát khiếp.
“Giỏi lắm Mark, cắn bà ta, cắn bà dì kia đi!” Tình Không nhìn đến Mark, hai mắt đều sang lên, cô hung phấn vỗ tay, chỉ vào vẻ mặt sợ hãi của Cốc Vân mà nói với Mark.