“Tình Không, em biết mà!” Lôi Ân cúi người, bạc môi lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
Mỗi một câu hắn nói, cô đều biết, chỉ là không muốn đi tin tưởng.
Lôi Ân cầm lấy tay cô đặt lên ngực hắn, cánh môi triền miên hôn cùng một chỗ, hắn thật cẩn thận, sợ làm cô bị thương, động tác không còn thô bạo như lúc trước.
“Anh muốn ở cùng một chỗ với em, vĩnh viễn! King cùng Sky vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Tình Không, chỉ cần em đồng ý……” Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn thổ lộ trần trụi, là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn nói những lời thiệt tình.
Tình Không nhìn con ngươi mê người của hắn, sáng như ánh sao, lại như lốc xoáy cuốn linh hồn cô vào, nhưng mà lý trí nói cho cô biết: không thể!
“Tình Không, nhân khoảng thời gian này cẩn thận mà suy nghĩ, khi anh trở lại, em hãy cho anh đáp án!” Hắn lại trằn trọc ở cô môi gian, hai tiểu động vật nhu thuận ngồi xổm bên giường, nhìn chúng nó chủ nhân hôn hừng hực khí thế.
“Ân, không……” Khi hắn hôn chuyển xuống cổ cô, cô có chút kháng cự, Lôi Ân không làm động tác tiếp nữa, mà là nhanh chóng đứng dậy, thay cô sửa sang lại quần áo, lại hôn lên trán cô.
“Chờ anh!” Hắn chỉ để lại hai chữ, sau đó liền bay nhanh ra ngoài, phía sau, Tình Không nghẹn ngào, từ miệng thốt ra hai chữ, “Cảm ơn!”
Hắn cứu Hắc Ngân Thánh một mạng, cô cảm kích hắn!
Sau khi đi ra khỏi phòng Tình Không, Tra Lý đã ở bên ngoài chờ hắn, nhìn thân hình cao lớn của Lôi Ân dẫn đầu đi ra khỏi biệt thự, có chút nghi hoặc hỏi,“Không gặp Sơ Tình tiểu thư sao?”
Trước kia, Lôi Ân rời đi La Mã, mỗi khi ra ngoài hay xuất ngoại đều đến trấn an Sơ Tình một chút, nhưng là hiện tại hắn không làm vậy.
“Không cần!” Lôi Ân đi đến bãi cỏ trống, nơi đó đã có một chiếc trực thăng chờ sẵn, hắn thân thủ mau lẹ leo lên máy bay, một khắc máy bay cất cánh kia, Lôi Ân nhìn về phía căn nhà màu tím kia, Tình Không lúc này đang đứng ở ban công, cô nhìn hắn rời đi, bóng người Lôi Ân đứng ở cabin càng ngày càng nhỏ một chút, cho đến lúc cái gì cũng đều không nhìn thấy nữa.
Hắn khẽ chặm vào khẩu súng bên hông, trên mặt đã nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng.
Tình Không bên tai nóng lên, nghe được hắn đối với cô nói những lời kia, cô không phải không có cảm giác, Lôi Ân một người đàn ông cường giả như vậy, hắn sẽ đối với cô nói “Thực xin lỗi”, cũng nói “Yêu”.
“Tôi có thể tin anh sao? Lôi Ân?” Tình Không sờ bộ lông hai con tàng ngao nhỏ, tiểu tử kia lông trắng tròn vo, vừa mới sinh ra chưa được bao lâu.
Tình Không đem chúng nó ôm vào trong ngực, nhìn hai vật nhỏ kia, một cái tên là King, một tên là sky, nhưng bọn nó thật sự có thể ở cùng nhau sao?
Tình Không trong lòng thực mâu thuẫn, cô hận hắn, không thể bởi vì hắn nói nói mấy câu liền tha thứ hắn, nhưng trong lòng cô cho dù lại hận hắn, cũng thay đổi được sự thật cô cũng yêu hắn!
“Haizza, thật phiền, Mộ Tình Không, đừng nghĩ tới anh ta nữa!” Tình Không hung hang đánh vài cái vào đầu mình, sau đó lệnh cho bản thân, trong khoảng thời gian này, cô tuyệt đối không nghĩ tới hắn!
******
Sơ Tình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Cốc Vân cũng chẳng có cách, dỗ dành cô gái thế nào cũng không được.
“Sơ Tình à, điện hạ cũng không nói không cần con, đừng như thế này nữa được không? Tình Không là em gái con, con xem cô bé suýt nữa vì con mà mất mạng, các con nên nhận nhau đi!”
Cốc Vân không ngừng giúp cô lau nước mắt, Sơ Tình đột nhiên tránh né, vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm bà, “Vì sao cô ta muốn cứu con, để cho con chết đi không phải tốt hơn sao?”
“Vân di, cha nuôi không thương con, King không cần con, ngay cả dì cũng thấy Mộ Tình Không đáng thương hơn con sao?”
Cô luôn luôn được người khác nâng niu như bảo vật, hiện tại bị bỏ rơi, cô chịu không nổi!
“Sơ Tình, chúng ta cũng chưa từng thay đổi, vẫn thương con giống như trước đây, con nên suy nghĩ lại mà xem, con hiện tại có thêm em gái, thêm một người thân, đây là chuyện tốt mà!”
Cốc Vân tận tình khuyên bảo khuyên bảo, Sơ Tình nước mắt lại lưu càng hung, “Muốn ta như thế nào nhận, của ta muội muội, một tay bị hủy của ta hạnh phúc!”
Sơ Tình cho tới bây giờ cũng không biết như thế nào đi trả giá, cô ngồi mát ăn bát vàng hai mươi năm bị nhân sủng ái tư vị, Lôi Ân đã ở cô sinh mệnh sống hai mươi năm, nếu phải hắn theo trong lòng cô đuổi ra đi, lòng của cô sẽ chết!
“Điện hạ trở về phía trước, không cần lại miên man suy nghĩ, chúng ta đi Tả Sâm nơi đó đi, Sơ Tình, nghĩa phụ vẫn đều là thương ngươi!” Cốc Vân thở dài một hơi, mặc dù bà cảm thấy thua thiệt với Tình Không, nhưng bà chăm sóc Sơ Tình hai mươi năm, trong lòng hướng về Sơ Tình, nhìn đến Sơ Tình thương tâm, bộ dạng muốn chết như vậy, bà không đành lòng.
“Tôi không đi! Tôi sẽ ở chỗ này chờ anh ấy! Đợi đến khi chết!”
Sơ Tình quật cường xoay người, lấy tay quệt đi nước mắt trên mặt, cô cùng Tình Không là song sinh, Lôi Ân thích Tình Không như thế nào, cô cũng có thể sửa, đổi thành bộ dạng hắn thích.
Hắn không thích cô khóc, từ nay về sau cô sẽ không khóc nữa……
King cùng Sky, hai tiểu tử kia lớn rất nhanh, một đực một cái, ngay cả lúc ngủ cũng không tách ra, Tình Không rất khó hiểu, tàng ngao lông đen sao lại sinh ra tàng ngao lông trắng?
Trong lòng cô có chút thương cảm, nếu đứa nhỏ vẫn còn, cô sẽ không cảm thấy mất mát như vậy?
Trong lòng cô rầu rĩ, đều vui vẻ không được, loại cảm giác này hẳn là giống Sơ Tình?
Các cô có cảm tính, ngày cô trở về, Sơ Tình cũng không thấy, cô có thể lý giải, Sơ Tình không muốn nhận đứa em gái này?
“Vân di, Vân di, Tình Không tiểu thư đang nghỉ ngơi, bà đừng đi vào!” Rất xa, nghe được tiếng Định Na truyền đến, Tình Không đứng lên đi ra ngoài, Cốc Vân chạy tới trước mặt của cô.
“Làm sao?” Tình Không vẫn chưa thể hòa nhã với Cốc Vân, cho dù đối với Lôi Ân, cô cũng xa cách, nhưng hắn cũng không tách khỏi cô.
“Bệnh chứng của Sơ Tình lại tái phát, con bé không chịu ăn cơm, Tình Không, đây là tâm bệnh của Sơ Tình, con đi nhìn gặp con bé một chút được không?”
Cốc Vân thành khẩn cầu xin, Tình Không nghe xong trong lòng rất khó chịu, Lôi Ân, tên đàn ông đáng ghét này, không phải tra tấn cô thì là tra tấn Sơ Tình, giữa hai người bọn cô, hắn chỉ có thể giữ một, hắn hẳn là nên biết điều đó!
“Tôi đã biết!” Tình Không mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đáp lời, ngón tay lại bấu lấy khung cửa, Cốc Vân xoay người rời đi thời điểm, Tình Không cũng đi theo cô đi xuống lầu.
Trong phòng Sơ Tình có nhiều hoa hồng, cô dựa vào những gì Lôi Ân từng đối với cô, lừa mình dối người cho rằng hắn vẫn còn yêu cô!
Một đôi tay bị gai hoa hồng đâm đến máu chảy đầm đía, Sơ Tình lại không hề cảm giác, đợi đến khi hoa trong tay cô bị người khác cướp đi, cô như nổi điển muốn giành cướp lại.
“Mộ Tình Không, em gái tốt của tôi, mọi thứ của tôi đều bị cô đoạt đi hết rồi, cô vừa lòng chưa?”