“ Anh bị thương sao?” Ánh mắt của cô dừng lại trên tấm lưng lấm tấm những vết máu đỏ như hoa của hắn, hẳn là lúc hắn ôm cô nhảy xuống vực lúc đó đã bị những cây hoa gai làm bị thương.
“ Không có việc gì!” Lôi Ân chẳng mấy quan tâm. Tình Không dùng nước nóng tẩy trùng vết thương giúp hắn, không khỏi tò mò hỏi: “ Anh vừa rồi cho gã kia ăn cái gì vậy?”
“ Cô nghĩ tôi cho hắn ăn cái gì? Chỉ là một viên thuốc lắc thôi!” Vẻ mặt thản nhiên của Lôi Ân khiến Tình Không bồn chồn không yên, nếu những người kia phát hiện….
“ Biết bơi không?” Lôi Ân mặc lại áo sơ mi rồi nhìn về phía Tình Không. Thấy cô gật gật đầu, hắn cũng chẳng còn chần chừ gì nữa. Bên ngoài khoang thuyền vang lên những tiếng bước chân dồn dập, Lôi Ân đã nhanh chóng mở cửa sổ, ôm lấy Tình Không lao xuống mặt nước phía dưới mà bơi đi.
“ Hư, đừng lên tiếng!” Dưới nước, Lôi Ân dùng tay bịt chặt miệng mũi của Tình Không lại. Hai người nhanh chóng lặn sâu xuống dưới. Chỉ trong chốc lát, bọn họ nghe được những tiếng súng “ đoàng, đoàng” vang lên trên mặt hồ.
Thiếu khí một lúc lâu khiến khuôn mặt Tình Không trắng bệch như xác chết, Lôi Ân liền thả lỏng cô ra. Lúc cô muốn ngoi lên mặt nước để lấy khí, Lôi Ân đã nhanh chóng hôn lên đôi môi cô.
Hơi thở của hắn nhanh chóng tràn đầy trong miệng cô. So với những lần trước, nụ hôn lần này của hắn giống như bọt biển, tựa hồ như có thể hút cạn nước xung quanh, chỉ lưu lại sự nồng nhiệt giữa hai con người.
Nụ hôn này, kéo dài rất lâu, lâu đến mức đến khi không còn nghe tiếng súng nổ, Lôi Ân lúc này mới ôm Tình Không trồi lên mặt nước. Sắc mặt của hắn trắng nhợt, hít lấy vài ngụm khí, hắn nói: “Bơi về phía bờ, đừng có dừng lại, mau!”
Chỉ chốc lát, trên mặt hồ lại có mấy đám bèo dạt trôi nổi. Từng đám, từng đám, nối tiếp đuôi nhau lẩn quẩn giữa ánh đèn và làn nước trong hồ, Lôi Ân một lần nữa che đầu Tình Không lại, ẩn xuống dưới làn nước.
Cũng may, hiện tại là ban đêm, cho nên hành tung của bọn họ không bị phát hiện.
Cứ như vậy mà một đường bơi về phía bờ, trên người Tình Không hiện tại một chút khí lực cũng không còn, cũng chẳng hề biết hai người bọn họ đã bơi xa được bao nhiều, chỉ biết những người kia không tìm tới được.
Cơ thể càng lúc càng trĩu nặng, Tình Không nhịn không được mà run lên, Lôi Ân nhanh chóng nhảy dựng lên, nói: “ Nhanh, mau đứng lên! Chúng ta phải tìm chỗ trốn một chút!”
Chung quanh là một rừng cây, cây cối xanh um tùm, thậm chí còn nghe được tiếng đám dã thú đang gào thét. Tình Không vội vàng kéo lấy tay Lôi Ân, cùng hắn đi nhanh về phía trong rừng.
“ Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Dưới chân thỉnh thoảng lại có mấy con chuột chạy qua, Tình Không sợ đến mức mặt mũi thất sắc. Những âm thanh khủng bố kia càng lúc càng gần bọn họ, thẫm chí còn như là dẫm nát ngay dưới chân.
“ Sợ cái gì? Chúng nó so với Mark còn hung tàn hơn sao?” Lôi Ân đột nhiên kêu rên lên một tiếng. Tình Không cũng chẳng để ý đến sự khác thường của hắn, chỉ nhanh chóng chui vào lòng hắn trốn tránh: “ Kia…..Không giống….Mark là sủng vật của anh! Nó đương nhiên là không làm anh bị thương rồi!”
“ Ai…..” Lôi Ân cúi đầu rên lên một tiếng, đột nhiên buộc chặt cánh tay, tiến đến bên tai Tình Không nói: “ Cô…cũng là sủng vật của tôi!”
“ Anh!” Tình Không dùng cánh tay đánh cho hắn một cái vào ngực. Chỉ nghe thấy hắn rít lên một tiếng, còn tay cô sau đó nhớp nhát chất lỏng, còn có cả mùi máu tươi.
“ Anh làm sao vậy?” Cô lo lắng hỏi.
“…..”
“ Lôi Ân, anh bị thương sao?”
Thân thể của hắn đột nhiên đè nặng xuống người cô, Tình Không vội vàng đỡ lấy hắn. Lúc nãy, ở trong mặt hồ, hắn ôm chặt cô trong lòng, có lẽ hắn đã bị trúng đạn. Viên đạn đang nằm sâu trong ngực hắn.
“ Bên kia có một cái hang động, đỡ tôi qua đó!” Lôi Ân hướng mắt về phía một cái hang, che lấp sau một đám cỏ cây um tùm, rồi nói với Tình Không.