Mỗi lần vừa nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu, cô gái liền khẩn trương ra ban công nhìn xuống, nhưng mỗi lần đều thất vọng, Lôi Ân giống như thật sự tức giận, một tháng không trở lại.
Cô nghe Tra Lý nói, hắn trong khoảng thời gian này đều ở tại Thiên Đường Nhân Gian, đó là hộp đêm lớn nhất Rôma, nơi đó loại phụ nữ nào cũng có.
Từ lúc hắn đem Tình Không về, hắn không hề động chạm đến phụ nữ khác, nhưng điều này lại khiến cô đau lòng hơn.
Hắn đang trốn cô, hay đang trốn Tình Không?
Sơ Tình có cảm giác bản thân càng lúc càng bị Lôi Ân xem nhẹ.
“Anh ấy hôm nay sẽ về, hôm nay không về, anh ấy sẽ trở về……” Sơ Tình dùng mọi cách ngắt lấy hoa trong vườn sau đó đếm cánh. Từng cánh hoa màu trắng rơi xuống từ bàn tay cô gái, rơi trên thảm lông mềm, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn mùi hoa.
Cốc Vân bưng thuốc dưỡng thai đến, số hoa Sơ Tình có đều bị cô gái ngắt hết cánh đếm. Cốc Vân đi qua đi lại nhặt những cành hoa còn sót, hơi giận nói, “Hoa đâu phải người, đừng để bị gai đâm!”
“Nào!Uống thuốc đi!”Bà giống như người mẹ, cẩn thận chăm sóc Sơ Tình.
“Vân di, anh ấy không trở về, khẳng định là bên ngoài lại có phụ nữ khác……” Sơ Tình chỉ cần nghĩ như vậy, mắt liền đỏ hoe.
Không biết có phải hay không sau khi mang thai, cô càng trở nên mẫn cảm, Cốc Vân vội vàng vỗ lưng cô gái trấn an, nói, “Cho dù cậu ấy có nhiều phụ nữ bên ngoài thế nào, bọn họ cũng không ai quan trọng bằng con đâu!”
“Vân di, con rất nhớ anh ấy, dì kêu anh ấy về cho con, được không?”
“Con từ này về sau đều nghe lời anh ấy nói, con nhớ anh ấy, cục cưng cũng nhớ anh……”
Cô có đứa bé trong bụng là vương bài, Lôi Ân rất dung túng cô, cho nên hắn mới có thể chẳng phân biệt được thời gian, không thể trường hợp, lúc nhớ hắn đều có thể liên hệ được với hắn.
“Con….Đứa bé ngốc này…, nói sớm một chút có phải điện hạ về với con rồi không? Con nha, khẩu thị tâm phi!” Cốc Vân nhìn Sơ Tình uống hết thuốc dưỡng thai, mới vừa lòng gật đầu.
“Vân di ~~~~~” Sơ Tình bị bà nói trúng tim đen, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
********
Trong hành lang u tĩnh, một đôi chân ngọc bóng loáng đặt trên thảm lông, lặng yên không một tiếng động đi đến căn phòng tận cùng cuối hành lang.
Tô Khuynh vừa muốn động tay mở cửa, thì phía sau đột nhiên có bàn tay ngăn cô ta lại. Cô gái ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoa Hồng đứng đó, ngón tay đặt trên môi, ý chớ có lên tiếng, sau đó gật đầu, cô ta mới buông ra cô.
“Căn phòng kia, cô tốt nhất đừng có đến đó!”
Hoa Hồng thình lình nhắc nhở, Tô Khuynh chẳng sợ hiểu được, nhưng không có chứng thực quá, cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
Căn phòng toàn màu tím, giống căn phòng cô ở Trung Quốc như đúc, đó là màu Tình Không thích.
Tô Khuynh siết chặt tay, Dịch Phong không biết khi nào thì đi đến trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Tô Khuynh xoay người đi về phòng mình.
“Trông chừng cô gái kia, chọc tới Ngân Đế, cô cũng không thể ăn cơm nổi nữa đâu!” Dịch Phong ôn hoà cảnh cáo, Hoa Hồng cúi thấp đầu xuống, nhìn Dịch Phong đi thẳng không ngoảnh đầu lại.