Vừa nhìn thấy anh, Vương Thừa Duật nhíu mày, giọng nói đầy vẻ trêu chọc: " Không phải mẹ Tô không đồng ý cho cậu gặp con bé nên đã để cậu quý ở ngoài sân à? Sao cậu lại lên đây được vậy, hay là lén lút lẻn lên đây trong khi mẹ Tô bận việc hả? "
" Không có, tôi đây là đường đường chính được mẹ vợ đồng ý cho vào đấy. " Triệu Hàn Dương dương dương tự đắc khoe chiến tích được mẹ vợ đồng ý đấy.
Nhìn tên bạn thân kim em rể thân làm anh trai như Vương Tử Tâm thở dài bất lực, rốt cuộc sẽ ra sao khi mấy người này tụ lại một chỗ đây?
Ngày tháng sau này của Vương gia sẽ rất giống rạp xiếc trung ương khi mấy anh em khi tụ tập lại và băng lãnh tàng khóc đối với thế giới bên ngoài, hẳn sẽ rất thú vị đây.
" Mấy người có thể bớt trẻ con lại được không? " Vương Tử Tâm bất lực thở dài lên tiếng, lại ngước mắt nhìn hai đứa em trai của anh hỏi: " Sao hai người lại đứng ở ngoài này? Con bé ấy vẫn chưa thức sau? "
Vương Thừa Duật nhìn anh cả, lại đưa mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ của em gái, vừa nói vừa trợn tròn mắt nhìn về phía đầu sỏ bên cạnh anh cả của anh không mấy tình nguyện nói: " Con bé ấy vốn dĩ đã thức rồi, nhưng vì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, cả người đều mất hết sức lực nên em đã để con bé nghỉ ngơi thêm. "
" Vàng Ưng đang ở bên trong phòng giúp con bé lau người thay bộ quần áo mặc cho thoải mái đấy. " Vương Thừa Quân ở bên cạnh lão tam, nhàn nhạt lên tiếng bổ sung thêm.
Nghe hai người họ nói vậy, Vương Tử Tâm cùng Triệu Hàn Dương thoáng chốc đã nhẹ lòng cũng như yên tâm hơn đôi chút về tình trạng sức khỏe của cô nhóc.
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng ngủ của Vương Tuyết Băng mới mở ra, Vàng Ưng cũng đã dìu chủ mẫu của mình đi ra ngoài.
Triệu Hàn Dương nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang được dìu đi liền nhếch môi cười, anh phản ứng rất nhanh đã đi đến trước mặt cô, đưa tay vén tóc mai đang rủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, giọng nói đầy sự cưng chiều bảo: " Trong người em đang không khỏe sau không nằm ở trên giường nghỉ ngơi thêm? "
Vương Tuyết Băng nhìn người đàn ông ngay trước mặt cô, khẽ cười lắc đầu, không mấy tự chủ mà nhào vào lòng ngực của anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: " Em đã khỏe hơn rất nhiều rồi, anh không bị mẹ Tô làm khó chứ? "
" Không có. " Vừa nói bàn tay to lớn của anh không mấy tự nhiên giúp cô xoa nhẹ lên tấm lưng nhỏ của cô, giúp cô dễ chịu hơn đôi chút, không bao lâu Triệu Hàn Dương cuối người ôm cô gái từ trong ngực lên đi xuống tầng để thay đổi không khí trong lành.
Ba người anh trai của cô cứ mắt anh nhìn mắt em, không biết họ có thể chú ý đến những con người xung quanh không?
Sao họ cứ có cảm giác được kể từ lúc mẹ Tô đồng ý cho tên đó vào nhà như thể việc họ sẽ trở thành bóng đèn đúng nghĩa luôn ấy, sáng cả ngàn oát mọi lúc mọi nơi luôn.
Anh Cả Vương Tử Tâm thấy vậy liền đẩy nhẹ hai đứa em của mình: " Được rồi, chúng ta cũng đi xuống dưới tầng thôi. Con bé có cậu ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. "
Vừa nói mấy anh em đều thong thả đi xuống tầng, vừa đi, Anh Ba Vương Thừa Duật nhìn Vàng Ưng hỏi: " Trước khi cô dìu con bé ra ngoài có để con bé ăn ít cháo mà mẹ Tô đem lên không? "
" Tôi có đút một ít cháo cho mợ, nhưng mợ mới ngửi thấy mùi liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào phòng vệ sinh, vì thế tôi cũng không ép mợ ăn thêm. " Vàng Ưng nhìn thẳng vào Vương Thừa Duật nói thật, vì những lời nói thật này càng làm cho lão tam lão tứ nhà họ Vương càng đen mặt hơn.
" Lão tứ, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện này với mẹ Tô rồi. " Vương Thừa Duật đáy mắt đầy nham hiểm lên tiếng.
Vương Thừa Quân cùng nhau gật đầu đồng tình: " Đúng vậy, mẹ Tô vừa mới đồng ý không lâu, nếu để cho mẹ Tô biết được tên tảng đá làm con bé sưng bụng không biết có vác dao đi chém cậu ta tám khúc không nữa? "
Vàng Ưng đang đi theo sau ba người nghe được kế hoạch của hai anh em Vương gia mà câm nín: “…”
Hả, chém lão đại nhà họ ra tám khúc?
Chủ mẫu Vương gia sao?
Nếu là thật thì lão đại của cô e rằng phải tự mình cầu nhiều phúc rồi?
Anh cả Vương Tử Tâm cũng phải câm nín,anh cũng đã nghe thấy được thông tin trong lời nói của hai người, thật không thể ngờ em gái nhà họ cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy mà bị tên kia làm sưng bụng.
Nếu dựa theo hiểu biết của anh về hai vị lão nhân gia chắc không chỉ có mỗi một mình mẹ Tô đâu, mà anh đây rất chắc chắn ba Vương cũng sẽ tham gia luôn ấy chứ.
Dưới tầng, phòng khách.
Triệu Hàn Dương ôm cô gái nhỏ của mình đặt cô ngồi trên đùi anh, bàn tay kia vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, mặc dù cô gái nhỏ của anh nói bản thân đã khỏe hơn đôi chút, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khi đối diện với anh đã nhỏ giờ thêm nhỏ.
Nhìn cô gái nhỏ gầy hẳn một vòng, anh vừa đau lòng, vừa tự trách, hôn lên trán cô một cái, giọng nói đầy sự dịu dàng và cưng chiều: " Bé ngoan, anh bảo quản gia nấu một ít đồ ăn nhẹ cho em nhe. "
Vương Tuyết Băng ở trong lòng anh lắc đầu trói chết cũng không muốn: " Em không muốn, vừa rồi em đã bị Vàng Ưng ép ăn một ít cháo mẹ Tô đem lên đã cảm giác bụng nhỏ của mình vừa còn cào, chưa ăn được một muỗng nào đã phải chạy vào phòng vệ sinh mà nôn tháo rồi. "
" Được, vậy không ăn. " Triệu Hàn Dương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô gái nhỏ.
Hắc Ưng cũng từ bên trong phòng bếp đi ra, trên tay của anh lúc này cũng chính là ly sữa ấm vừa mới được pha xong, liền đi đến đưa cho lão đại nhà họ: " Lão đại, ly sữa anh bảo nhà bếp đã được pha xong rồi. "
" Ừ. " Triệu Hàn Dương gật đầu rồi cũng cầm lấy ly sữa từ trên tay cậu, anh lại đưa đến trước mặt cô dỗ dành: " Ngoan, nếu em không muốn ăn vậy uống một chút sữa ấm đi. "
Ba anh em Vương gia vừa đi xuống đã nhìn thấy một màn trước mặt mà bật cười.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời của em gái anh, việc nó ghét nhất là uống sữa đấy.
Việc bắt con bé ấy uống sữa chính là một cực hình đó.
Nhưng việc lúc sáng kia, con bé ấy cũng đã ngoan ngoãn uống hết ly sữa mà cậu ta đưa nên việc này chắc cũng sẽ không khó đâu nhỉ?
Vương Tuyết Băng nhìn ly sữa trong tay anh, nhíu mày, không cho anh thêm một chút mặc mũi nào: " Không thích uống, nó tanh lắm. "