Không cần nói nhiều, chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ để cảm xúc của Triệu Hàn Dương cuộn trào.
Anh nắm chặt bả vai cô, nhìn vào mắt cô: " Anh là ai? "
Vương Tuyết Băng nhìn anh, im lặng nhìn anh,mất nửa ngày mới nói ba tiếng: " Triệu Hàn Dương."
Cô thốt ra ba chữ này có chút nặng nề, thậm chí thoáng có cảm giác xa cách.
Nhưng tính khí không chịu khuất phục trước sau như một này chính xác là của cô.
"Được rồi, anh ngoan ngoãn một chút, buông em ra để em đi lấy cháo cho anh. Đang yên đang lành chẳng có bệnh tật gì mà anh tự nhiên ngã gục xuống đất không dậy nổi, dọa em sợ đến hồn vía lên mây. " Vương Tuyết Băng vừa nói vừa muốn đẩy anh ra.
Nhưng cô không đẩy được, ngược lại, trong khoảnh khắc, người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm lại nở nụ cười không thể che giấu.
Anh quả thật rất muốn ôm Vương Tuyết Băng thì cô nhanh tay nhanh mắt chặn trước ngực anh: " Này, để em đi múc cháo cho anh đã...”
Anh không để ý đến động tác ngăn cản của cô, kéo bàn tay cô xuống rồi nắm chặt trong tay mình, sau đó ôm cô vào lòng.
Vương Tuyết Băng không cách nào chống cự, đành phải dùng tay đấm lên vai anh mấy cái. Bất chợt giọng nói khản đặc của anh vang lên bên tai cô: " Đầu còn đau không? "
Vương Tuyết Băng dừng lại một lát rồi lắc đầu: " Thật ra mấy hôm trước em đã nhớ lại tất cả rồi, chỉ là em thấy rất hiếm khi có dịp được đi du lịch nên em mới giả vờ ngây ngô thôi. Đến hôm qua bị anh dọa sợ nên kích động... Nếu không, chắc em vẫn tiếp tục ngớ ngẩn trước mặt anh nhiều ngày nữa."
" Anh Ba em Vương Thừa Duật nói bây giờ em không được kích động, nếu không tâm lý sẽ bị ảnh hưởng. Nếu biết từ trước kích động em là có hiệu quả, thì anh đã nằm dưới đất từ lâu rồi." Anh vừa nói vừa xoa đầu cô: " Tối qua sợ lắm à? "
Vương Tuyết Băng nghe anh nói liền hừ hừ hai tiếng, sao cô không nhớ lúc trước anh có mặt vô sĩ như thế này, sao bây giờ lại lồi ra thế không biết: " Còn phải nói, một người đàn ông to lớn tự nhiên lăn đùng xuống đất như thế, kể cả khi còn khỏe em cũng sẽ bị dọa, huống hồ em còn đang trong trạng thái đó..."
Vương Tuyết Băng vừa nói vừa chọc một ngón tay vào eo anh: " Anh có để em đi vào bếp lấy cháo ra không? Còn để lâu nữa thì cháo thành nước cơm mất."
" Nước cơm anh cũng ăn, không vội."
Vương Tuyết Băng: “…”
" Nhưng sáng nay em chưa ăn gì, em cũng muốn ăn cháo nha, không muốn uống nước cơm để no đâu."
Triệu Hàn Dương vuốt ve gáy cô như muốn kiểm tra cho chắc chắn xem tổn thương trên đầu cô còn vấn đề gì nữa không.
Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy cô gái tỏ vẻ thản nhiên, nhưng vành tai đã ửng hồng, đến cả chiếc cổ trắng nõn cũng phiếm hồng.
Cuối cùng cũng cảm nhận được anh buông tay ra, Vương Tuyết Băng lập tức lùi hai bước về phía sau, có chút ngượng ngập giơ tay lên xoa gò má và vành tai mình như thể muốn che kín không muốn cho anh nhìn thấy những chỗ đang nóng đỏ lên rồi vội vàng đi vào phòng bếp.
Cháo đã nấu được một lúc lâu nhưng cũng không đến nỗi thành nước cơm.
Dù sao loại gạo trắng trên đảo này cũng cứng hơn một chút, không giống gạo ở trong nước. Nhưng khi nấu xong thì cháo vừa thơm vừa ngọt, vị rất thanh.
Triệu Hàn Dương sốt cao từ đêm qua đến bây giờ, ăn cháo này cũng dễ tiêu hóa.
Tối qua cô đứng ngẩn người trước cửa sổ thật lâu, ép mình suy nghĩ trong thời gian dài, xếp lại trình tự những ký ức xáo trộn kia cho đến khi suôn sẻ mới thôi.
Sau khi ký ức đã có trình tự, rất nhiều chuyện cô không hiểu thì giờ cũng đã dễ dàng chấp nhận hơn, từ đó cũng từng chút từng chút nhớ ra được nhiều chuyện hơn.
Cũng như một số việc cô đã điều tra và biết được nên cô sẽ không thể để những con người đó hảm hại người đàn ông của cô.
Triệu Hàn Dương chỉ là của một mình cô, không ai được phép bắt nạt.
Nhanh như vậy mà cô đã hồi phục, có lẽ một phần do có Triệu Hàn Dương tận tâm chăm sóc bầu bạn, lại thêm bạn bè trong trung tâm nghiên cứu của anh ba cô chế được ra loại thuốc có hiệu quả tốt.
Có thể giữ được mạng trở về đã là vô cùng may mắn, nên bây giờ Vương Tuyết Băng không còn mong muốn gì hơn.
Cô thấy việc trở về từ cõi chết không chỉ một lần thật là đặc biệt.
Cô múc cháo xong quay người định bước ra thì nhìn thấy Triệu Hàn Dương đang khoanh tay trước ngực tựa vào cửa phòng bếp. Đôi mắt đen trầm tĩnh như nước của anh đang ngắm nhìn cô.
Vương Tuyết Băng định đặt bát xuống bàn ăn rồi gọi anh ra, vậy mà cô vừa đi qua anh được hai bước thì anh đã vươn tay ra, như muốn dùng lợi thế cơ thể cao lớn của mình ôm trọn cô từ đằng sau, với lấy chiếc thìa đặt trong bát cháo cô đang cầm rồi múc một thìa cháo.
Vương Tuyết Băng chưa biết anh định làm gì, quay lại nhìn thì thấy chẳng qua anh chỉ đang nếm thử cháo cô nấu mà thôi.
Dường như đã rất lâu rồi anh không được ăn món cô nấu.
Rõ ràng chỉ là món cháo thôi mà Vương Tuyết Băng lại vô thức quan sát nét mặt của anh: " Có vừa miệng không? Em thả chút muối với rau cải và thịt băm nhuyễn vào cháo. Sau cơn sốt, cơ thể mất nước nên cần phải bổ sung năng lượng, anh không muốn ăn thì cũng phải ăn."
Anh im lặng uống một thìa cháo, ra hiệu cho cô quay lại.
Vương Tuyết Băng liền quay hẳn người lại, bước đến gần để anh nếm tiếp.
Anh đứng trước cửa bếp thoải mái húp hai ba thìa cháo rồi tỉnh bơ nhìn cô: " Em chưa tự nếm xem mùi vị thế nào sao?"
" Do em nấu vội nấu vàng, từ đầu đến giờ vẫn để trong nồi, vừa rồi mới mở ra, còn chưa kịp nếm." Vương Tuyết Băng vừa nói vừa liếc nhìn bát cháo trong tay, định đưa tay cầm lấy chiếc thìa anh mới dùng để múc một thìa cháo nếm thử, nhưng cô mới vừa giơ tay lên thì anh lại tiếp tục múc một thìa cháo lên húp.
Vương Tuyết Băng: "..."
Cô cho rằng anh không muốn để cô dùng chung thìa với mình, lập tức liếc anh một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Vương Tuyết Băng đang quay người đi tiếp đến bàn ăn đặt bát xuống thì anh bất chợt quay người bước đến, cúi xuống ghé sát mặt cô.
Vương Tuyết Băng nhìn người đàn ông tuy sốt một đêm nhưng vẫn giữ được nét mặt tuấn tú đang kề sát mình thì chợt sững lại: "Triệu Hàn Dương!!! Anh làm gì thế? "