Nhìn thấy có mấy người quen bên ngoài, ông mới tháo khẩu trang xuống rồi nói bằng tiếng Anh: “ Đạn trong người cô Vương đã được lấy ra, nhưng viên đạn làm tổn thương trung khu thần kinh cột sống, hơn nữa cũng bị thương do va đập từ trước. Tôi thấy trên đầu cô ấy có vài vết sưng đỏ và vết rách da không hề nhẹ.
Không chỉ có vậy, vết thương ở phần xương sườn cũng đã được chúng tôi băng bó. Vẫn mai, nếu không phải có Bác sĩ Vương Thừa Duật thì chúng tôi không biết sẽ xử lý những vết thương khác như thế nào. Trong quá trình giải phẫu, nhịp tim và hô hấp còn ngưng đột ngột mấy lần, khó khăn lắm mới hồi sức để tim cô ấy đập trở lại nhưng vẫn rất yếu.
Chúng tôi đã chuyển cô ấy từ phòng phẫu thuật đến phòng hồi sức cấp cứu. Mấy ngày tới, ngoại trừ bác sĩ, y tá ra thì không được để ai lại gần cô ấy. Thời gian theo dõi và giai đoạn nguy hiểm sẽ không ngắn, tất cả còn phải chờ xem khả năng tự phục hồi của cô Vương. Trước mắt, tuy cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng có thể giữ được mạng hay không thì thật sự chỉ phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy, chứ chúng tôi không thể bảo đảm hoàn toàn.”
“ Đã chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu rồi sao? ” Triệu Hàn Dương hỏi, giọng nói cất lên đã gần như khản đặc.
Bác sĩ Wendel gật đầu: “ Tình trạng của cô ấy bây giờ là cả xương sống và nội tạng đều bị viên đạn làm tổn thương, nhất định phải đưa vào môi trường vô khuẩn, nếu không thì nội tạng sẽ dễ bị nhiễm trùng. Ông Triệu yên tâm, chỉ cần vợ cậu còn một con đường sống thì chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Chắc chắn sẽ có bác sĩ lành nghề nhất theo dõi cô ấy 24/24, không lơi là một phút. ”
“ Đầu và trung khu thần kinh cột sống bị chấn thương sao? ” Vương Tử Tâm đứng bên cạnh khẽ nói: “ Sẽ không ảnh hưởng đến chức năng của não bộ chứ? Trí nhớ, tư duy, trí tuệ…? ”
Bác sĩ Wendel khẽ nói: “ Bây giờ vẫn chưa thể xác định được, cần phải qua giai đoạn nguy kịch này rồi mới quan sát tiếp. Bác sĩ Vương cũng hiểu rõ, vị trí vết thương của cô Vương rất nguy hiểm, có thể chịu đựng được thời gian cấp cứu lâu như vậy mà vẫn giữ được tính mạng đã là rất gian nan rồi. Còn về những chuyện khác, chỉ có thể từ từ theo dõi thêm. ”
Cả đám người nghe thấy cũng gật đầu, vậy những chuyện sau này họ sẽ hỏi Vương Thừa Duật vậy.
“ Ông Triệu, tôi đi thay đồ, ở trong phòng vô khuẩn hơn mười tiếng rất khó chịu. Đợi tôi thay đồ xong sẽ quay trở lại nói cụ thể về tình trạng của cô Vương cho ông và mọi người được rõ.” Wendel lại lịch sự khách sáo nói với Triệu Hàn Dương.
Sau khi anh lặng lẽ gật đầu, ông ta cùng với các bác sĩ khác quay đi thay đồ.
Đèn phòng cấp cứu tắt, Vương Thừa Quân nghe nói Vương Tuyết Băng đã giữ được tính mạng thì quay sang ra chỉ thị cho nhóm người Tống Thiên Trần xử lý chuyện của Nguyễn Lương và Dương Tử.
***
Khu vực hồi sức cấp cứu được cách ly rất xa. Triệu Hàn Dương bị Vương Tử Tâm vừa dỗ dành vừa khích tướng vừa khuyên nhủ thì mới miễn cưỡng cho một y tá đến sát trùng lau sạch vết máu đã khô trên mặt và tay anh.
Sau đó anh vẫn ngồi hóa đá như tượng ở khu vực bên ngoài khu cách ly, gần với phòng hồi sức cấp cứu nhất.
Còn về ba mẹ Vương, Vương Thừa Quân đã sai người đưa về dinh thự để nghỉ ngơi, còn những anh em khác họ đều có việc riêng cần phải xử lý. Đến tối sẽ đến bệnh viện để xem tình hình của cô như thế nào.
“ Tôi nói rồi, bây giờ câu có ngồi đợi ở đây thì vẫn cứ phải nghe theo ý trời, xem bản thân cô ấy chống đỡ như thế nào. Cậu chắc chắn không định đi xử lý mặt mũi và bộ quần áo này sao? ” Vương Tử Tâm nhìn dáng vẻ này của Mặc Cảnh Thâm mà mới đầu còn hả dạ thay cho em gái anh, để rồi đến bây giờ chỉ biết than thầm.
Triệu Hàn Dương nhắm mắt lại: “ Không sao, tôi ngồi đây với cô ấy.”
Đúng lúc Vương Thừa Duật từ trong phòng bệnh bước ra, nghe thấy những lời khuyên của anh cả mình, lắc đầu, cũng ngồi vào băng ghế dài, nhìn về phía phòng hồi sức cấp cứu ở rất xa gần như không trông thấy được: “ Tôi rất tin tưởng tay nghề của bác sĩ Wendel. Tìm khắp thế giới, người bác sĩ mà tôi tín nhiệm nhất vẫn là ông ấy. Nếu ông ấy có thể thuận lợi gắp viên đạn ra, lại không làm cô ấy bị tổn thương thêm thì tôi nghĩ, hiện tại ông ấy cẩn thận đưa cô ấy vào phòng bệnh vô trùng cũng là để có thể tiếp tục chữa trị cho cô ấy.
Nếu như không có hi vọng thì ông ấy sẽ không phí sức như vậy đâu. Cậu cũng biết, Bác sĩ Wendel rất cá tính. Nếu là người hoàn toàn không thể cứu được thì ông ấy sẽ lập tức từ chối.”
Bất chợt bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu trong khu vực cách ly có mấy bác sĩ y tá mặc đồ vô trùng vội vã chạy vào bên trong. Ba người nghe thấy tiếng động thì cùng quay lại nhìn.
" Chuyện gì vậy? " Vừa thấy bóng lưng các bác sĩ y tá cuống cuồng chạy đi ở bên trong, Vương Tử Tâm chợt hỏi.
Vương Thừa Duật thong thả bình tĩnh trả lời: " Anh, anh tưởng người nằm trong phòng hồi sức cấp cứu chỉ được ngủ thôi sao? Bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập hoặc ở trong trạng thái cận kề cái chết. Giai đoạn nguy kịch không dễ để vượt qua. Tình huống cấp cứu đột ngột như thế này sẽ liên tục lặp lại trong mấy ngày tới, mọi người quen dần đi.”
Vương Tử Tâm và Triệu Hàn Dương nghe vậy thì không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại nôn nóng nhìn vào bên trong.
Sau đó anh nhìn sang Triệu Hàn Dương, thấy dường như anh vẫn nhìn chăm chăm về phía phòng hồi sức cấp cứu.
Nửa tiếng sau, các bác sĩ y tá vừa vội vã chạy vào ra ngoài, nhìn dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng có nghĩa là Vương Tuyết Băng đã lại gắng gượng vượt qua được một cửa ải hiểm nghèo.
" Đàn ông thường nghĩ phụ nữ rất yếu đuối. Nhưng thật ra về bản năng sinh tồn thì ai cũng như nhau. Thậm chí, nhiều khi ý chí của phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông." Vàng Ưng nói: " Điều này tôi đã nhận ra rất rõ ràng trong hai năm qua tôi được lão đại cử đi theo bảo vệ cô Vương. Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhận thấy, vì vậy, nhất định cô ấy sẽ chống chọi được. "
Ánh mắt Triệu Hàn Dương thoáng lướt qua phía bên ngoài cửa sổ cạnh phòng hồi sức cấp cứu, đôi mắt lãnh đạm nặng nề quay lại nhìn Vàng Ưng, hiểu ngay ý cô.