Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Hàn Dương đang đứng trước cửa sổ sát đất cũng đã ngoái đầu nhìn lại đã thấy Vương Tuyết Băng đang đi vào cùng Vương Thừa Quân.

Vừa nhìn thấy cô, Triệu Hàn Dương đã đi nhanh đến trước mặt cô, không ngần ngại vòng tay mạnh mẽ ôm trọn lấy vòng eo con kiến của cô, ghì chặt vào trong lòng ngực của anh.

Vương Tuyết Băng sau một phút đảo ngược đất trời, cô đã nằm gọn trong lòng ngực của người nào đó rên khẽ: " Ui da. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứ thế đặp thẳng vào khuôn ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh.

Vương Thừa Duật và Vương Thừa Quân bốn mắt nhìn nhau, em nhìn anh, anh nhìn em, dù khó hiểu nhưng họ vẫn kết luận là tên tảng băng đang muốn đánh dấu chủ quyền.

Triệu Hàn Dương cả người căng chặt ôm trọn cô vào lòng lòng, đái mắt ủng đỏ, giọng nói khàn đặc hẳn đi: " Bé con, rốt cuộc em đã đi đâu? Sau anh không thể liên lạc được với em, còn nữa, em ra ngoài sau không nói với anh? Hửm? "

Vương Tuyết Băng bị anh ôm cũng không khán cự nữa, mà thuận thế ngã cả người để anh ôm chặt hơn, nhưng nghe thấy giọng nói khàn đặc của anh mà cô cảm thấy rất đau lòng, anh rất lo lắng cho cô, vòng tay của cô cũng ôm lấy vòng eo của anh, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu. "

Triệu Hàn Dương vòng tay ôm chặt cô vào lòng, hôn lên trán cô, đôi mắt ủng đỏ nhìn thấy cô an không bị thương nên tâm trạng anh có chút buông lỏng.

Anh lại ngước mắt nhìn hai người đàn ông khác, lạnh giọng nói: " Thừa Quân, rốt cuộc cậu đã đưa cô ấy đi đâu vậy? "

Vương Thừa Quân bị gọi tên liền liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái mình, hừ lạnh, rốt cuộc vì lý do gì sao không hỏi em ấy mà lại gọi tên anh làm chi: " Mình có chút chuyện, cần ý kiến của con bé, với lại chỗ đó không có sóng điện thoại nên mới không thể gọi điện. "

Nghe xong anh cũng không lên tiếng, cuối mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: " Em đã tối chưa? "

Vương Tuyết Băng không trả lời, đưa mắt nhìn anh ba Thừa Duật, lại nhìn về phía đám người Hắc Ưng, chỉ thấy họ lắc đầu, nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn anh nói: " Vẫn chưa. "

" Vậy em lên phòng tắm rửa đi, sau đó chúng ta sẽ dùng bữa ngay. " Triệu Hàn Dương xoa đầu cô, ôn nhu nói.

Và rồi, Vương Tuyết Băng cùng với hai anh em Vương Thừa Duật trở về phòng tắm rửa rồi xuống dùng bữa.

Dù vậy, đã hơn ba ngày trôi qua, Triệu Hàn Dương vẫn luôn chăm sóc cô cho dù ở bất cứ đâu trong dinh thự.

Chỉ trừ những lúc cô ra ngoài, cho dù anh có gọi điện cho cô rất nhiều lần vẫn là không liên lạc được.

Vì ở Itali này, trong tổ chức Tuyết Ưng hội, cho dù có những người thân cận cũng không thể liên lạc với họ trong những lúc cấp bách. Bởi số điện thoại của họ đã được bảo mật tuyệt đối.

Sáng hôm sau, anh cùng với đám người Hắc Ưng phải quay trở về nước để tiếp tục công việc của bản thân.

Và Vương Tuyết Băng không theo về cùng, vì một số lý do riêng, cô vẫn không dám quay về đó để đối mặt với anh.

Còn vì ở phía anh, cô vẫn không thể hiểu được hết con người anh, dù cho một tuần qua, quan hệ của hai người có chút tiến triển nhưng vẫn không thể đảm bảo cô và anh sẽ không xảy ra chuyện tiếp.



Trước khi về nước một ngày, buổi tối ở phòng ngủ của Vương Tuyết Băng, Triệu Hàn Dương ôm cô vào lòng, bản thân nằm dựa vào đầu giường, cả vòng tay ôm chặt cô.

Triệu Hàn Dương cất giọng trầm ấm lên hỏi: " Bé con, em theo anh về Nam Kinh đi. "

" Dương gia, mặt dù quan hệ của em và anh có chút tiến triển, nhưng em vẫn cần thời gian để tiếp nhận. " Vương Tuyết Băng ở trong lòng anh nhẹ giọng nói.

Nghe cô nói, anh đơn nhiên hiểu ý, với lại cô muốn thế nào anh cũng ủng hộ, chỉ riêng việc cô bị thương thì anh không thể chấp nhận.

Triệu Hàn Dương bất lực đồng ý với tiền đề cô không được phép bị thương: " Được, em có thể ở đây thêm vài ngày. Nhưng hứa với anh sẽ không để bản thân mình bị thương thì anh mới đồng ý. "

Vương Tuyết Băng ngước đầu nhìn anh, khẽ cười: " Em hứa. "

Cứ thế mà anh ôm cô, như thể hận không thể khảm cô vào trong xương tủy của mình, vì có ôm như thế nào anh cũng không thấy đủ.

Bởi vì cô gái nhỏ của anh có làn da trắng mọng nước, môi đỏ anh đào, mắt sáng trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn như học sinh cấp một vừa non nớt vừa đáng yêu, thân hình quyến rũ như học sinh cấp ba trước cong sau vểnh.

Mọi ưu điểm trên người cô tụ họp lại quả thật quá yêu nghiệt mà.



Sau khi máy bay của tập đoàn Dương Hoàng cất cánh, cô cùng với Rin rời khỏi sân bay để quay về tổ chức.

Ở trong phòng làm việc của Hội Chủ, cô tự ý đi vào bên trong, đi thẳng đến ghế sofa mà thả mình.

Vương Thừa Quân thừa biết là cô nên cũng không để ý lắm, chỉ lên tiếng: " Nhóc con, nếu em đã không buông được vì lý do gì mà không theo cậu ấy về Nam Kinh. "

Vương Tuyết Băng lắc đầu, đi đến mở cửa tủ lạnh lấy lon bia ra khui, uống vài ngụm, ngước mắt nhìn anh nói: " Anh, có một số chuyện không thể để tình cảm chen vào. "

" Được, em nói sau thì nghe vậy đi. " Vương Thừa Quân luôn biết rằng, em gái của anh sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi.

Và cứ thế, cô đã ở trong phòng làm việc của anh uống liền mấy lon bia, khuôn mặt đã ủng đỏ rất đáng yêu, nhưng sâu bên trong con người cô sẽ không ai biết được cô có rất nhiều sự lo lắng cho con đường tình yêu của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK