Hai người các anh có muốn cũng không thể dễ dàng bước qua cánh cửa này như thế được đâu. Anh phải xác định cho rõ, anh muốn mạng sống của cô ta cũng như em gái anh, hay là muốn món tài sản bí mật mà đến cả bản thân anh cũng không coi trọng.
Dù sao hai người các anh cũng không cần đến những thứ đó, chi bằng giao lại cho chúng tôi đi! "
Bọn chúng không chắc Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân có thể nghe hiểu những gì chúng nói hay không, đang do dự không biết phải trao đổi với anh như thế nào thì Triệu Hàn Dương đã thản nhiên nói: " Gọi cái tên cầm đầu hiện giờ của các người đang trốn ở bên trong ra đây."
Anh nói bằng tiếng Thái Lan.
Mấy gã kia thoáng sửng sốt trong giây lát. Trước đây bọn chúng có nghe Nguyễn Lương nói tên Thần Chết hay Tử Thần là hai con người rất khó đối phó, và cũng như không thể thấy được mặt mũi của anh, không chỉ riêng trí thông minh mà còn cả các phương diện khác.
Nhiều năm trước đây rất nhiều đồng bọn của chúng đã mất mạng trong tay hai gã này và thuộc của 2 tổ chức lớn nhất Tuyết Ưng hội và Thần Chết. Nhưng không ngờ anh lại tinh thông ngôn ngữ của nhiều quốc gia như vậy.
Một tên trấn tĩnh lại, tiếp tục dùng giọng điệu uy hiếp nhắc lại hai người: " Thần Chết và Tử Thần hãy nghe cho rõ đây, đại ca hiện tại của chúng tôi từng là thuộc hạ lợi hại nhất của Lão Dương Tử và Nguyễn Lương. Anh ấy nói, chỉ cần anh giao cho chúng tôi thứ chúng tôi muốn, vợ của anh sẽ được an toàn rời khỏi đây ngay lập tức. "
Vương Thừa Quân nhíu mày, sao đám người này một tiếng bảo em gái anh là vợ của " tảng đá " vậy?
Anh không vui nha mấy đứa.
Triệu Hàn Dương thấy những gã kia bước về phía mình với ý định uy hiếp thì lùi lại nửa bước, nhìn qua tưởng chừng như anh đang cẩn trọng bước lùi ra đằng sau.
Nhưng khi những tên kia bước đến gần định đưa tay bắt anh lại, thì chỉ trong nháy mắt, anh vung tay lên chộp lấy cổ họng một tên và bóp chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo: " Lũ phế vật các người mà cũng dám uy hiếp tao? "
"Nếu vợ tao thiếu một sợi tóc nào, thì e rằng tình thế sẽ rất khó kiểm soát, tao không đảm bảo mình sẽ không giết người."
Anh còn chưa nói dứt câu, bầu không khí đang căng như dây đàn chợt bùng nổ chỉ trong một giây.
Gần như chỉ trong tích tắc, mấy tên bên cạnh vội vàng giơ súng lên nhắm vào anh, nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn lạnh băng, đôi đồng tử đen láy lập tức lạnh thấu xương.
Hơi thở của anh đột nhiên trở nên tàn độc đáng sợ làm người ta không kịp phòng ngự.
".... " Vương Thừa Quân không vui liếc mắt nhìn tảng đá. Con bé mặc dù đã ly hôn chứ đâu có đồng nghĩa là vợ của tên này.
Sau " tảng đá " này thừa nhận có vẻ thuận miệng quá vậy?
Chờ đến khi bọn chúng phản ứng kịp thì khẩu súng trong tay Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân đã nhắm vào giữa trán một tên.
Trong nháy mắt, mặt gã thuộc hạ bị anh siết chặt cổ biến sắc, gã nhìn hai người đàn ông đang chĩa súng vào người mình.
Súng trong tay Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân chính là súng trên người gã.
Tốc độ tước súng của Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân quá nhanh, quá nguy hiểm đến nỗi gã không kịp phát giác.
Không thể ngờ, người đàn ông được giang hồ mệnh danh là Thần Chết và Tử Thần này cũng chính là cố vấn và boss thần bí sau lưng hai tổ chức lớn làm cho người người nghe đến cũng phải khiếp sợ, nhưng rất ít người tận mắt chứng kiến cảnh của hai ông trùm này phải đích thân ra tay động thủ, lại có tài nghệ hơn người đến vậy!
Triệu Hàn Dương mặc áo sơ mi đen và quần dài thoải mái nhưng nguy hiểm, trái ngược với anh thì Vương Thừa Quân vẫn là một thân vest xanh đen được cắt may kĩ lưỡng, cũng không thể làm khó được hành động của mình, cả bốn ánh mắt lạnh lẽo bọn họ vẫn bình thản, đồng thanh phun ra hai tiếng lạnh như băng: " Thả người. "
Mặt tên bị Triệu Hàn Dương khống chế lúc trắng lúc xanh, cổ họng bị bóp nên không thể lên tiếng, cũng không cách nào thoát ra.
Hiển nhiên mấy tên xung quanh không màng đến mạng sống của tên này, vẫn tiếp tục chĩa súng về phía Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân, nét mặt đầy đề phòng.
Nhưng vì bọn chúng vẫn muốn moi được thứ mình muốn nên không thể bắn chết anh.
Trong thời điểm đấu trí giằng co này, người phải nơm nớp hoảng sợ đương nhiên là đám người kia, còn Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân thì hoàn toàn ngược lại.
Anh cười lạnh, bất ngờ vung tay lên, đám còn lại chỉ nghe thấy một tiếng "Đoàng".
" Đoàng. "
Chuỗi đèn trần hành lang khách sạn bị đạn xuyên qua một cách chính xác. Đèn thủy tinh bị bắn vỡ nát, rơi ập xuống sàn.
Cuối hành lang có cửa sổ ở hai bên, ánh đèn ở giữa hành lang bị tắt phụt đi trong nháy mắt, tất cả tối om.
Người đầu tiên lao vào từ cửa thoát hiểm chính là Bạch Ưng.
Tiếng súng vang lên sau khi Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân cướp được súng chính là ám hiệu bất biến từ trước đến giờ của cả hai tổ chức.
Ngay khi tiếng súng vang lên, Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch), Bạch Ưng đều lao vào với tốc độ nhanh nhất, theo sát phía sau là các thành viên khác của căn cứ đã lặng lẽ bò từ cầu thang thoát hiểm lên đến tầng trên cùng của khách sạn.
Trong hành lang tối tăm, đám người Campuchia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh gục, toàn bộ súng và những thứ có thể dùng làm vũ khí trong tay đều bị tước sạch chỉ trong chớp mắt.
Tất cả mọi việc diễn ra vô cùng lặng lẽ, ngoại trừ tiếng súng báo hiệu của Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân thì tất cả hành động sau đó đều không phát ra một tiếng động nào.
Thậm chí những tên bị đột kích ngã gục cũng không phát ra được âm thanh nào qua cổ họng.