"Thần Nhi, ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa mẫu thân ngươi muốn dẫn ngươi tới Lam gia."
Hắn buông lỏng Tiểu Thần Nhi trong ngực ra, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười.
Bạch Tiểu Thần cắn cắn ngón tay, trầm mặc nửa ngày: "Cữu cữu, ông cố ngoại và bà cố ngoại thích gì? Còn có biểu cữu ca cùng biểu cữu nương, Thần Nhi nghe nói mẫu thân có ba biểu huynh muội, đến lúc đó Thần Nhi phải chuẩn bị lễ vật cho bọn họ mới được."
"Thần Nhi, ngươi là vãn bối, không cần chuẩn bị lễ vật gặp mặt, " Bạch Tiêu có chút buồn cười xoa đầu Bạch Tiểu Thần, ôn hòa trấn an.
"Không được! Thần Nhi nhất định phải chuẩn bị lễ vật! Nếu không, Thần Nhi liền cắt thịt chịu đau đem đường đậu cho bọn họ."
Đó đều là thân nhân của mẫu thân, yêu ai yêu cả đường đi, cho bọn họ một ít đường đậu cũng không sao cả...
Sau khi Bạch Tiểu Thần quyết định xong thì lập tức trở về cổ trạch để chuẩn bị.
...
Sau đêm qua, Bạch Tiểu Thần nháo lớn như vậy, đương nhiên Lam gia đã biết tới sự tồn tại của hắn.
Lam lão phu nhân không biết Bạch Nhan ở đâu, không có cách nào đưa tiểu nhân nhi kia về phủ, cho nên một đêm rồi không ngủ, tâm tâm niệm niệm đều đặt lên người tiểu gia hỏa.
Cũng may Bạch Nhan không để bà chờ quá lâu, đã mang Bạch Tiêu và Bạch Tiểu Thần vào phủ.
Trông thấy Bạch Tiểu Thần bé nhỏ, Lam lão phu nhân không nhịn được nữa, đem tiểu gia hỏa ôm trong ngực khóc ồ lên.
"Nương, " Đổng Nhược Lan dịu dàng cười một tiếng, "Ngươi không thấy cha đang trừng mắt hả? Hắn thế mà cả đêm qua lẩm bẩm về đứa nhỏ này, ngươi nên để cha nhìn một chút rồi khóc cũng được."
Quả nhiên, lão gia tử ở một bên dựng râu trừng mắt, lại nghe được lời của Đổng Nhược Lan, khuôn mặt già nua trầm xuống.
"Ngươi đang nói cái gì đó? Khi nào mà ta lẩm bẩm một đêm vậy?"
Dù sao, hắn tuyệt đối không chịu thừa nhận.
Bạch Tiểu Thần thoát khỏi cái ôm của lão phu nhân, hấp tấp chạy đến trước mặt lão gia tử, nhu thuận gọi một tiếng: "Ông cố ngoại, Thần Nhi muốn ôm một cái."
Khóe miệng Lam lão gia tử không tự chủ mà giương lên, dường như nghĩ tới còn nhiều người ở đây, hắn lập tức bỏ nụ cười, cố ý giữ mặt lạnh.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn ôm?"
Tuy nói như thế, miệng hắn vốn không thành thật, hắn đem Bạch Tiểu Thần bế lên ngồi trên đùi.
Bạch Tiểu Thần kéo kéo râu Lam lão gia tử, ngây thơ cười nói: "Ông cố ngoại, Thần Nhi rất quý người, những năm gần đây, mỗi ngày mẫu thân đều nhắc đến ông cố ngoại."
"Ồ?" Lam lão gia tử nhìn Bạch Nhan, rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thần, "Mẫu thân ngươi nói gì về ta? Có phải mắng ta nhiều năm qua bỏ mặc nàng?"
"Không phải đâu, mẫu thân nói ông cố ngoại là người vĩ đại nhất, sùng bái nhất là ông cố ngoại, nhưng mẫu thân hổ thẹn không dám tới Lam gia, hi vọng ông cố ngoại đừng trách người, người còn nói, về sau sẽ ở lại Lam gia, không tiếp tục đi nữa."
Khóe miệng Bạch Nhan giật giật mấy lần, nàng nói mấy lời này lúc nào?
Từ lúc xuyên qua tới giờ, nàng có chút ấn tượng với Bạch Tiêu, còn Lam gia là khi nàng quay về mới dần dần hiểu rõ.
Nhưng mà hiển nhiên, lời này của Bạch Tiểu Thần khiến Lam lão gia tử hoa tâm nộ phóng, cũng không tiếp tục xị mặt xuống.
"Thì ra mẫu thân ngươi vẫn còn nhắc tới lão già này? Nhanh nói cho ông cố ngoại, mẫu thân ngươi còn nói cái gì nữa?"
Nhìn biểu hiện vui vẻ của Lam lão gia tử, trong lòng Bạch Nhan mềm nhũn, đây chính là thân tình, chỉ cần nhắc tới một câu là có thể làm tâm tình người vui vẻ.