Bạch Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, sắc mặt có chút khẩn trương: "Thái tử là muốn đi gặp Bạch Nhan? Cũng đúng, Bạch Nhan tốt xấu cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Thái tử để ý cũng đúng, nếu Thái tử nguyện ý, có thể nạp nàng làm thiếp, Nhược Nhi không có bất cứ ý kiến gì."
"Nhược Nhi, ngươi thật quá mức thiện lương," Nam Cung Dực đau lòng hôn lên mặt Bạch Nhược, "Ngươi yên tâm, loại nữ nhân thất trinh như Bạch Nhan, bản Thái tử khinh thường nhìn nhiều, càng sẽ không nạp nàng để ngươi phải ngột ngạt. Lần này đi, ta chỉ nhìn một chút Bạch Nhan mấy năm qua thê thảm cỡ nào! Đoán chừng thời gian năm năm, đã thất sắc ảm đạm."
Năm đó Bạch Nhan chỉ là gầy, cũng không tới mức xanh xao vàng vọt, nhìn cũng thấy đẹp, nhất là làn da trắng sáng.
Nhưng là năm năm, một nữ nhân mang hài tử, nhất định là vô cùng thê thảm! Dù từng là mỹ nhân, cũng sẽ như ngọc châu rớt xuống, không so được với dĩ vãng.
Bạch Nhược lúc này mới nở nụ cười: "Thái tử, vậy Nhược Nhi ở phủ đợi ngươi về..."
Nam Cung Dực hôn môi Bạch Nhược, từ trên giường hạ giọng quát: "Người tới, chuẩn bị kiệu cho bản Thái tử, bản Thái tử muốn đi Lam gia bái phỏng!"
Lam gia không phát thiệp cho hắn, đoán chừng sợ Bạch Nhan đối với hắn phát sinh tình cũ, đã như vậy, hắn càng muốn đi một chuyến tới Lam gia!
Hắn muốn Bạch Nhan biết rõ, lúc trước phản bội hắn, là phạm sai lầm lớn!
...
Lam phủ.
Cổng và sân bên ngoài, vô số xe ngựa xa hoa dừng ở cửa phủ, một vài ngươi ăn mặc đẹp đẽ quý phái bước xuống xe ngựa.
Từ khi Lam lão gia tử bệnh tới nay, Lam gia rất lâu không có náo nhiệt, hôm nay bọn hắn tới, không phải vì cổ động, mà là đến xem trò cười thôi.
Một nữ nhân Bạch gia chưa thành gia đã mang thai, ngay cả Bạch gia cũng ghét bỏ, vậy mà Lam gia xem nàng như bảo vật, còn tổ chức yến hội, chuyện này không phải trò cười hay nhất Lưu Hỏa quốc?
Giờ phút này, trong hậu đường Lam gia, ba tên nam nữ đứng thành một hàng, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía cửa.
Không bao lâu, dưới tầm mắt của bọn hắn, một thiếu nữ hồng y tuyệt sắc khuynh thành đạp ánh trăng mà đi, nữ tử đẹp đến mức không gì sánh được, ba ngàn tóc đen rũ xuống như thác, bay bay trong gió.
"Nhan Nhi, ngươi đã đến? Mau tới, ngồi gần ngoại tổ mẫu." Lão phu nhân vỗ vỗ giường êm, khẽ cười nói.
Bạch Nhan cũng không làm ra vẻ, đi thẳng tới chỗ ngồi, trên mặt hiện lên ý cười nhợt nhạt, chậm rãi ngồi bên cạnh lão phu nhân.
"Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút," lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Nhan, "Vị lớn tuổi này chính là Đại biểu ca Lam Thiếu Lăng, năm nay hai mươi sáu hai mươi bảy, cùng ngươi tuổi tác không sai biệt lắm là Nhị biểu ca Lam Thiếu Yến, hai người bọn họ những ngày này đều không ở Lam gia, cho nên mấy ngày trước ngươi không gặp. Vị này là biểu muội ngươi Lam Tiểu Vận, nàng lúc trước bị thương, khăng khăng muốn tới phủ đệ ngoại ô tĩnh dưỡng, vì vậy bây giờ mới trở về."
Nam tử lớn tuổi mỉm cười: "Tổ mẫu, người không phải nói quá kỹ càng, chúng ta cùng biểu muội mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng hai phủ cách nhau không xa, chúng ta lại còn không biết hay sao?"
"Ha ha, ta thế nào lại quên," lão phu nhân cười ha hả hai tiếng, vỗ nhẹ tay Bạch Nhan, "Nhan Nhi, ta là hồ đồ rồi, kỳ thật không cần ta giới thiệu, ngươi cũng sẽ nhận ra bọn hắn."
Bạch Nhan cười một tiếng, cũng không nhiều lời, nàng xác thực biết tình huống của Lam gia, chỉ là chưa từng gặp mặt thôi.