Vương phủ.
Nam nhân yên tĩnh ngồi tại bàn sách, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng, thân thể lười biếng dựa vào phía sau, vạt áo nửa mở, trường bào màu tím khẽ phất phơ, thần thái khí phách, lạnh lùng nhìn tên thị vệ đang quỳ trên mặt đất: "Bổn vương để các ngươi tìm người, các ngươi không tìm được?"
"Vương gia," lưng thị vệ đã ướt đẫm, gió khẽ thổi, lạnh không nhịn được mà run rẩy, "Ngài nói vị cô nương kia, không có dung mạo, danh tính, thuộc hạ...không thể nào thẩm tra."
Thân thể nam nhân chậm rãi đứng thẳng, thanh âm hơi lạnh: "Bổn vương cho các ngươi thời gian thêm nửa tháng, tìm không ra nữ nhân kia, liền đưa đầu tới gặp!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Thị vệ chậm rãi đứng lên, lĩnh mệnh xong liền lui xuống.
Chân của hắn đang run rẩy, mỗi lần hướng Vương gia đáp lời, đều cần dũng khí cực lớn, chỉ là cái khí thế kia khiến hắn không cách nào ngẩng đầu lên.
Edit: ThienDa
Chờ thị vệ rời đi, con ngươi nam nhân có chút nheo lại, một màn sỉ nhục của sáu năm trước, lại xuất hiện trong đầu hắn.
Trong tay hắn nắm chén trà, phịch một tiếng vỡ nát, nước trà nóng hổi trên tay hắn mà hắn không hề hay biết.
"Có lá gan cưỡng gian bổn vương, lại có lá gan chạy trốn! Dù cho ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, bổn vương tổn hao bao nhiêu năm tháng, cũng phải tìm được ngươi."
Sáu năm trước, hắn vừa rời khỏi Yêu giới, thực lực còn hạn chế, để hắn lâm vào hôn mê.
Đem hắn cưỡng ép từ trong hôn mê tỉnh lại, nữ nhân đáng chết!
Đáng tiếc, bởi vì vừa phá phong ấn, thị lực của hắn bị ảnh hưởng, dung mạo nữ nhân kia chỉ nhìn được đại khái, vốn định chờ thân thể khôi phục rồi tìm nàng tính sổ, ai ngờ nữ nhân kia sau khi ăn sạch sẽ liền kéo quần chạy đi!
"Vương gia."
Đúng lúc này, một thị vệ vội vàng đi đến, cung kính nói: "Lục công chúa tới, nói là muốn gặp Vương gia."
Đôi mắt Đế Thương đảo qua thị vệ, thanh âm phảng phất có thể áp bách tinh thần, thị vệ sợ tới mức lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy.
"Việc nhỏ này cũng tới bẩm báo bổn vương? Đem nàng đuổi đi."
"Nhưng mà, Lục công chúa nói, nàng không thấy vương gia, sẽ không chịu rời Vương phủ."
Đế Thương vốn định rời đi, nghe lời này, bước chân dừng lại, giọng hắn hơi lạnh mang theo khí phách: "Vậy đưa nàng quăng ra ngoài!"
Cả người thị vệ run lên, ở Lưu Hỏa quốc, người có thể không cho Hoàng tộc mặt mũi, chỉ có Vương gia.
Hết lần này tới lần khác Vương gia kiêu ngạo, bệ hạ chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không! Phải nói, bệ hạ không dám quản!
Đế Thương xoa xoa tử bào, chân bước ra khỏi thư phòng, một bộ trường bào màu tím, mái tóc dài màu bạc, dưới ánh nắng sớm thực chói mắt...
...
Đầu đường Đế thành.
Bạch Tiểu Thần nắm tay Bạch Nhan, đôi mắt mở to nhìn xung quanh, ánh mắt hắn mang theo hiếu kỳ, tựa hồ từ trước đến nay chưa thấy quang cảnh náo nhiệt như vậy.
"Mẫu thân, bây giờ chúng ta đi gặp cữu cữu sao?"
Những năm gần đây, người mà mẫu thân nhắc tới, chỉ có mình Bạch Tiêu.
Cho nên, đối với người cữu cữu này, Bạch Tiểu Thần đã sớm chờ mong.
"Tạm thời không," Bạch Nhan dừng dừng, "Ta thay đổi chủ ý, trước không đưa ngươi về Bạch gia, ta cho người tại Đế thành mua một tòa trạch viện, ngươi trước tiên ở lại nơi này, sẽ có người chiếu cố ngươi."
Bạch Tiểu Thần hai mắt đỏ lên, đáng thương giữ chặt tay Bạch Nhan: " Mẫu thân, Bảo Bảo là chọc người tức giận, người muốn vứt bỏ Bảo Bảo sao? Bảo Bảo biết sai, về sau sẽ không tùy tiện tìm cha, người tha thứ cho Bảo Bảo được không?"