"Nhanh, mau ngăn cản Ly Long, không được để cho nó ra ngoài!"" Sắc mặt Lôi Minh đại biến, nghiêm nghị phân phó nói.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người Yêu Thú tông lấy vũ khí ra, như tia chớp bay vào hư không, đem Ly Long vây lại.
Thời gian giam giữ Ly Long đã chịu đủ, nhìn thấy đám nhân loại kia dám ngăn cản hắn, tức khắc một đuôi quét xuống, đem đám người từ không trung quét xuống dưới.
Sắc mặt Lôi Minh càng khó coi hơn, hắn lúc này không do dự nữa, nhanh chóng rút vũ khí ra bay lên không trung.
Nhìn tình huống đột biến này, Bạch Nhược trầm thấp cười một tiếng: "Tỷ tỷ, lần này, con của tỷ xem như gây ra họa lớn.""
Bạch Nhan sắc mặt lạnh nhạt, khóe môi nàng giơ lên một mạt cười nhạt: ""Thần nhi, chờ con chơi chán, chúng ta liền về nhà."
"Được, Thần nhi nghe mẫu thân."
Bạch Tiểu Thần đối mặt với Bạch Nhan cười sáng lạn một tiếng, đầu nho nhỏ của hắn hướng tới Ly Lonh trên hư không: ""Ly Long xấu xí, ngươi công kích nhầm người rồi.""
Nhìn Ly Long cường hãn như vậy, tất cả mọi người bị dọa đến kinh hồn táng đảm, nhưng vào loại thời điểm này...
Vật nhỏ này còn dám mắng Ly Long xấu? Còn nói nó công kích nhầm người?
Đứa bé này là ngại mệnh quá dài?
Ly Long nhìn Bạch Tiểu Thần một chút, lại nhìn về phía bầy người Yêu Thú tông, lập tức ném nhóm người này xuống nhanh chóng vọt về phía Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân bị dọa ngốc, quên cả chạy trốn, cứ ngơ ngác như vậy nhìn Ly Long đến trước mặt hắn, mở ra một miệng đầy máu dự định đem nuốt hắn.
Đương nhiên...
Ly Long cũng không có nuốt hắn, khi nhìn thấy Nam Cung Lân bị mình dọa đến oa một tiếng khóc rống lên, trong mắt hung tàn của hắn hiện lên một tia trêu tức.
Bạch Nhan khóe miệng giật một cái, con Ly Long này là đồ biến thái? Thích dọa người làm niềm vui?
"Nhanh, thừa dịp lúc này bắt lấy Ly Long!" Lôi Minh chùi đi mồ hôi trên trán, hắn không kịp suy nghĩ vì sao Ly Long lại chuyển hướng đến Nam Cung Lân, lập tức nói phân phó.
Tựa hồ phát giác được sau lưng những người kia đang đến gần, đáy mắt Ly Long lần nữa hiện lên một tia hung tàn, nổi giận quay người gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm của hắn, như vòi rồng, đem người Yêu thú tông đánh ra ngoài.
Ngay cả Thái Hậu vội vàng chạy tới cũng bị ảnh hưởng, xem chút nữa đã bị hôn mê.
""Ly Long ngươi cút ra đây cho ta!"" Hai tay bánh bao nhỏ chống nạnh, mắt to trừng rất tròn, "Vừa rồi ai bảo ngươi rống? Ngươi rống người khác còn chưa tính, vì sao còn muốn liên lụy Thái hậu nãi nãi vô tội?"
Ly Long ngẩn ngơ, hắn dừng động tác lại, có chút thận trọng nhìn Bạch Tiểu Thần.
Bạch Tiểu Thần ngạo kiều hất cằm lên: "Lập tức nằm xuống cho ta, ta không cho ngươi lên không được lên!""
Vốn dĩ coi Tiểu Bá Vương Nam Cung Lân đã đủ tùy tiện, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thần so với hắn còn phách lối hơn, để Ly Long nằm xuống?
Hắn cho hắn là ai?
Nam Cung Dực cười nhạo một tiếng, định mở miệng trào phúng hai câu, một giây sau, sắc mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ...
Vừa rồi mặt mũi Ly Long đầy hung ác, dùng tư thế cực kỳ chậm rãi dời tới bên cạch Bạch Tiểu Thần, nó giống như tức phụ bị khi dễ, mặt đầy ủy khuất.
Hai móng vuốt sắc bén ôm lấy đầu, dần dần nằm sấp xuống mặt đất, thân thể nó cuộn rút thành một đoàn, vô cùng nức nở đáng thương.
Bạch Nhan chạy tới bên cạnh Thái Hậu, đút cho nàng một viên đan dược, chợt Thái Hậu thấy Ly Long ghé vào Bạch Tiểu Thần trước mặt như tiểu tức phụ, kinh ngạc không nói nên lời.
Thời gian như ngừng trôi.
Người xung quanh đều có thể rõ ràng nghe thấy được tiếng hít thở.