Hắn thấy Bạch Nhan không nói gì, tưởng nàng vì chuyện tình cảm gần đây mà thương tâm.
Bạch Nhan nghe được ngữ khí quan tâm, nghiễm nhiên bật cười: "Thế nhân đều cho rằng ta phản bội Nhị hoàng tử, vì sao ngươi thấy Nhị hoàng tử là tổn thất?"
"Ta tin tưởng tỷ, tỷ sẽ không phản bội hắn, nhất định là có người hãm hại," thiếu niên thần sắc kiên định, ngữ khí hung ác, "Nếu để ta biết là ai, ta nhất định không tha cho hắn!"
Đáy lòng Bạch Nhan run lên, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Kiếp trước, nàng là truyền nhân của Hoa Hạ cổ võ thế gia, từ nhỏ được dạy một quan niệm là biến cường! Vì để mạnh lên, nàng bị chúng bạn xa lánh, kết quả là khi luyện chế Cửu phẩm đan dược, gặp phải thiên lôi, phi thân hồn diệt.
Thật vất vả mới sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không như kiếp trước, chỉ lo tu luyện mà không để ý tới người bên cạnh mình.
"Đúng rồi," thiếu niên từ trong lồng ngực móc ra một túi tiền, đặt vào tay Bạch Nhan, "Ngươi bay giờ mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, số bạc này cho ngươi."
Bạch Nhan nắm lấy túi tiền, trong lòng mệt mỏi: "Số bạc này từ nơi nào?"
"Ta... ta lấy ngọc bội của mẫu thân cho ta đem đi cầm."
Tâm Bạch Nhan nhíu chặt.
Đừng nhìn nàng cùng Bạch Tiêu trong mắt người đời rất phong quang, trên thực tế, Bạch gia thường xuyên cắt xén tiền hàng tháng, ngay cả đồ cưới Lam Nguyệt đưa tới, cùng bị Vu Dung chiếm đoạt trong tay.
Hết lần này tới lần khác tỷ đệ Bạch Nhan cũng quật cường, bọn họ đều biết mẫu thân có lỗi với ông ngoại, tuy vừa khổ lại mệt, nhưng không hề đi Lam gia tìm sự trợ giúp.
Lam gia lại quá mức tự tin, cho rằng Bạch gia không dám khắt khe với tỷ đệ Bạch Nhan, huống chi số đồ cưới của Lam Nguyệt, đủ cho hai tỷ đệ tiêu xài cả đời.
Thực tế như thế nào?
Hai nữ nhi Vu Dung mặc vàng đeo bạc, ăn chính là sơn trân hải vị, tỷ đệ Bạch Nhan lại thường xuyên ăn không đủ no.
Buồn cười chính là, Bạch Chấn Tường không quan tâm, Vu Dung tiêu xài hoang phí, Bạch gia nhiều năm qua dùng đều là đồ cưới của Lam Nguyệt.
Về phần ngọc bội của Bạch Tiêu, là vật duy nhất Lam Nguyệt lưu lại cho hắn, hắn nhiều năm dùng để tưởng niệm.
Nếu không phải hắn giấu thật kỹ, sợ là đã sớm bị Vu Dung đoạt đi.
Ngay khi tâm tư Bạch Nhan tràn đầy suy nghĩ, một nha hoàn không hỏi mà vào, đánh gãy thời khắc ở chung của hai tỷ đệ.
"Đại tiểu thư, phu nhân thỉnh ngươi qua một chuyến."
"Tỷ."
Bạch Tiêu vội vàng cầm tay Bạch Nhan, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"Yên tâm, ta không có việc gì," Bạch Nhan an ủi vỗ vỗ tay Bạch Tiêu, đưa hắn một ánh mắt yên tâm, lúc này mới đi về phía cửa.
Trong khoảnh khắc, thiếu nữ tràn ngập khí thế, nàng thân hồng y khuynh thành, ánh mắt băng lãnh, theo mỗi bước đi của nàng, nha hoàn hô hấp lại khó khăn một phần, yết hầu giống như bị khóa lại, không thể thở nổi.
"Đừng quên, ngươi chỉ là một nha hoàn, cho dù ta không được sủng, cũng là chủ tử Bạch phủ, ngươi không hỏi mà tự ý xông vào, chính là không tôn trọng ta, như vậy ta liền có khả năng đưa ngươi loạn côn đánh chết!"
Sắc mặt nha hoàn trắng nhợt, nàng ký khế ước bán thân, do đó, chủ tử muốn giết nàng, nàng không thể không chết.
Ngày trước vì Bạch Nhan quá nhu nhược, nên nàng quên đi điểm này.
"Dẫn đường đi." Thiếu nữ ngữ khí lạnh lùng, nói.
"Vâng, Đại tiểu thư."
NHa hoàn cũng lại không dám coi khinh thiếu nữ trước mặt, dù thanh danh nàng xấu, nhưng hạ lệnh cho một hạ nhân vẫn là chuyện đương nhiên.
Bạch Tiêu sững sờ nhìn bóng lưng thiếu nữ trước mặt, hắn luôn cảm thấy, mấy tháng nay, đại tỷ tựa hồ thay đổi...
Trở nên kiên cường đáng tin cậy, làm hắn an tâm.