Đế Thương lặng lẽ liếc tên thị vệ, ngữ khí lương bạc: "Ngươi còn ở đây làm gì?"
"Hả?" Thị vệ hơi sửng sốt, yếu ớt nói, "Vương gia, chúng ta không cần trở về cứu hỏa sao?"
Thế lửa quá mức hung mãnh, dựa vào nước bình thường không có cách nào dập tắt được, chỉ khi vương gia xuất thủ mới có thể ngăn được hỏa hoạn.
"Không cần, lửa sẽ không lan ra bên ngoài, đợi vương phủ cháy xong sẽ tự tắt," Khóe môi Đế Thương giương lên, vẻ mặt bá khí hơi lạnh, "Về phần thị vệ trong vương phủ... Điều toàn bộ sang bên người vương phi."
Trong lúc thị vệ còn đang ngẩn người, nam nhân đã nhanh chóng đi khỏi, thân ảnh yêu nghiệt tuyệt sắc biến mất trong con phố náo nhiệt phồn hoa...
...
Trong hoàng cung.
Lục công chúa vừa mới nghỉ ngơi, đột nhiên cửa bị đẩy mở, một đám thị vệ ở ngoài vọt vào, đem vây phủ công chúa lại.
"Các ngươi thật to gan!" Sắc mặt Lục công chúa đại biến, tay vỗ bàn, tức giận rống lên, "Là ai cho phép các ngươi xông vào phòng bản công chúa?"
Lời của nàng chưa dứt, đám thị vệ đã tản ra hai bên, thân ảnh nam nhân trung niên mặc trường bào vàng óng bước nhanh vào, sắc mặt hắn tái xanh, ánh mắt sắc nhọn nhìn Lục công chúa.
"Phụ hoàng?"
Lục công chúa trợn tròn mắt, tình huống này là thế nào? Vì sao phụ hoàng lại mang theo thị vệ tới tìm nàng?
"Tử Nhi, trẫm nghe nói ngươi phóng hỏa thiêu Thương Vương phủ, có chuyện này hay không?" Vẻ mặt Nam Cung Nguyên khó coi, trong mắt càng tràn đầy thất vọng.
Nữ nhi này là niềm kiêu ngạo của hắn.
Nhưng nay thì sao, gan to bằng trời lại dám phóng hỏa thiêu vương phủ! Bây giờ Thương Vương phái người tới hỏi tội, nếu hắn không cho một câu trả lời thích đáng, toàn bộ Lưu Hỏa quốc đều sẽ gặp nạn!
Trong mắt Lục công chúa tràn đầy kinh ngạc: "Phụ hoàng, nữ nhi chưa từng phóng hỏa thiêu vương phủ, nhất định là có người vu oan hãm hại!"
"Hãm hại? Hừ!" Nam Cung Nguyên ném ngọc bội lăn lóc trước mặt nàng, tức giận nói, "Nếu không phải ngươi phóng hỏa, tại sao ngọc bội lại ở vương phủ?"
Nhìn ngọc bội trước mặt, biểu hiện Lục công chúa toàn là kinh ngạc, nàng vội vàng sờ trong ngực, dung nhan tú lệ một mảnh trắng bệch.
Làm sao có thể?
Ngọc bội của nàng sao có thể rơi mất? Còn rơi ở Thương Vương phủ?
Bỗng dưng, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác hiện ra trong đầu Lục công chúa, làm cho mặt nàng trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Là tiểu tử kia, chắc chắn tiểu tử kia trộm ngọc bội rồi hãm hại ta! Phụ hoàng, chuyện này không liên quan đến ta, là nhi tử Bạch Nhan..."
"Ngươi muốn nói là nhi tử Bạch Nhan phóng hỏa sao?" Nam Cung Nguyên cười lạnh, "Đừng quên, hắn là nhi tử mà Đế Thương công khai thừa nhận! Tại sao hắn còn muốn phóng hỏa thiêu vương phủ được?"
"Chuyện này..." Lục công chúa ngây ngẩn cả người.
Nếu không phải do tiểu tử thối kia, làm sao ngọc bội của nàng vô duyên vô cớ rơi trong Thương Vương phủ được?
"Đủ rồi, ngươi đừng tiếp tục giải thích nữa! Chính miệng người Thương Vương phủ nói hôm nay ngươi có tới vương phủ!" Nam Cung Nguyên hơi nhắm mắt, thật lâu, mới mở ra, "Người đâu, mang Lục công chúa tới vương phủ nhận tội!"
Nghe vậy, Lục công chúa biến sắc, nàng biết bây giờ có giải thích thế nào phụ hoàng cũng không tin tưởng nàng, dứt khoát cắn răng quỳ xuống.
"Phụ hoàng, kể cả nữ nhi có sai phạm, nhưng nữ nhi là công chúa một nước, Thương Vương chỉ là một vương gia khác họ mà thôi, người để nữ nhi đi chịu đòn nhận tội, người trong thiên hạ sẽ nghĩ sao về người đây?"
Bốp!
Lời này vừa nói xong, một bàn tay đã đánh trên mặt nàng.
Lục công chúa bụm chặt gò má, đôi mắt không dám tin, khiếp sợ nhìn nam nhân trước mặt đã bị nàng chọc giận tới run rẩy.