Nói xong lời này, Đổng Thiên Lăng hướng về người bên cạnh thấp giọng vài câu, người kia rất nhanh đi ra ngoài, sau nửa ngày vừa mới trở về, chắp tay nói.
"Khởi bẩm gia chủ, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã tới hoàng cung, cũng không ở trong phủ."
"Không còn trong phủ? Vậy chờ bọn họ hồi phủ lập tức để bọn họ tới gặp ta!" Đáy mắt Đổng lão phu nhân xẹt qua một đạo lãnh mang, lúc bà nhìn về phía Lam Tiểu Vận, trên mặt hiện ra vẻ từ ái, "Vận nhi, ngoại tổ mẫu dẫn ngươi đi gặp huynh trưởng, hai ngày này, hắn một mực không ăn không uống..."
Lam Tiểu Vận nghe lời gật đầu: "Được."
...
Nội viện hoàng cung.
Trong nhà giam ẩm ướt, Hỏa Phượng bị giam trong lồng, nó dù cho đã mình đầy thương tích, y nguyên ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhân loại đứng ngoài chiếc lồng.
Kẹt kẹt!
Cửa nhà giam bị đẩy ra, phu nhân một thân váy áo hoa lệ từ ngoài cửa bước vào, phía sau nàng còn đi theo một nam tử trường bào khúm núm, nương theo ánh sáng mờ nhạt mà đi.
"Tham kiến công chúa điện hạ, phò mã gia."
Nhìn thấy Phó Bảo Vân cùng Đổng Nhược Cần xuất hiện, đám người trong phòng giam nhao nhao hành lễ, nói.
"Chỉ là một đầu Hỏa Phượng mà thôi, còn chưa hàng phục được hay sao? Nếu không thu phục được Hỏa Phượng, ta làm sao đưa nó tặng cho hoàng huynh?" Sắc mặt Phó Bảo Vân rất là khó coi.
Vì bắt Hỏa Phượng này, đầu tiên nàng thiết kế đem Hỏa Phượng rời khỏi Đổng gia, lại mời cao thủ hoàng cung ra tay, đồng thời chiến một trận, hoàng cung đã tổn thương mấy tên cường giả Thiên giai, tốn sức sức chín trâu hai hổ mới đưa nó tóm lấy, nếu không hàng phục nó, lúc hoàng huynh hỏi mấy cường giả Thiên giai, làm sao mà bàn giao?
"Công chúa điện hạ, yêu thú tính cách đều tương đối kiêu căng, khuất đả thần phục, sợ là rất khó."
Một cao thủ nhướng mày, thản nhiên nói.
Phó Bảo Vân biến sắc: "Phế vật! Chỉ là Hỏa Phượng đều không hàng phục được, các ngươi còn dám trốn tránh trách nhiệm? Ta thấy các ngươi đúng là vô năng!"
Đương lúc lời này của Phó Bảo Vân rơi xuống, sắc mặt những cao thủ trong phòng giam đều khó coi.
Kể cả bệ hạ, đối mặt với Thiên giai bọn hắn đều sẽ lễ nhượng ba phần, trong thiên hạ cũng chỉ có công chúa này mới không khách khí răn dạy bọn hắn!
Nếu không phải xem mặt mũi của bệ hạ, bọn hắn đã sớm động thủ.
"Lại cho các ngươi mấy ngày thời gian, nếu còn vô pháp hàng phục Hỏa Phượng, liền cút khỏi Hoàng tộc cho ta, Hoàng gia chúng ta không nuôi người vô dụng."
Phó Bảo Vân hừ một tiếng, nàng quay đầu, như cùng một con Khổng Tước kiêu ngạo hướng rời khỏi phòng giam.
Đổng Nhược Cần áy náy cúi đầu với mấy tên cao thủ, mới quay người đuổi theo Phó Bảo Vân, theo sát phía sau của nàng.
Sau khi ra ngoài nhà giam, hắn thưa dạ mở miệng nói: "Bảo Vân, nói chuyện kiểu đó với cao thủ Thiên giai, có vẻ không tốt lắm đâu?"
"Những người này mặc dù là Thiên giai, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là hạ nhân của Hoàng tộc, ta thân là công chúa, làm sao không mắng được?" Phó Bảo Vân tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Đổng Nhược Cần.
Đổng Nhược Cần dọa đến không còn dám kêu, hắn thận trọng hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Đi tìm hoàng huynh, ta không tin hắn lần này không muốn thấy ta."
Phó Bảo Vân cắn môi một cái.
Nàng vốn định nói cho hoàng huynh rồi mới động thủ với Hỏa Phượng, ai ngờ hoàng huynh nghe xong liền giả bệnh, cho nên nàng chỉ có thể để những cao thủ kia động thủ.
Bây giờ, xem ra muốn thuần phục Hỏa Phượng, nhất định phải xuất động Vương giai duy nhất của Hoàng tộc!
...
Giờ phút này, trong ngự thư phòng hoàng cung, Phó Thiên Tề ngồi ngay ngắn trên long ỷ, cầm trong tay một bản tấu chương, hắn lẳng lặng xem tấu chương, gương mặt ôn nhuận xuất hiện một vòng suy nghĩ sâu xa.