“Hắn dám!” Hai con ngươi Nam Cung Dực phun lửa, tức giận nói, “ Quả nhiên phải làm cho Bạch Nhan giao nhi tử ra! Nếu hắn dám động đến Lân nhi, thì Yêu Thú tông cũng không có khả năng sẽ tha cho hắn!”
Lông mày Bạch Nhược hạ xuống, môi mím chặt không nói một lời.
Không biết tại sao, trong lòng của nàng có chút bất an…
Giống như, có chuyện gì đó sẽ thoát khỏi sự khống chế của nàng.
…
Hậu đình.
Hoa rơi phủ kín mặt đất, bên trong Bạch Nhan ngồi ở đình nghĩ mát, tay chống đỡ cái ót, lười biếng nhìn mặt trời trên bầu trời đến xuất thần.
Đúng lúc này, một thân thể vừa nhỏ vừa mềm mại đụng vào trong ngực của nàng, xém chút nữa làm nàng lộn xuống.
May mắn thay Bạch Nhan kịp thời ổn định, ôm thân thể mềm nhu nhu vào trong ngực, ngón tay vuốt xuôi cái mũi của bánh bao nhỏ.
“Qua mấy tháng nữa con liền tròn sáu tuổi, sao còn lỗ mãng như thế? Con phải học tính thành thục ổn trọng của Nam Cung Chuẩn một chút.”
Bạch Tiểu Thần giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chớp hai mắt: “Mẫu thân, vừa rồi Hoàng đế hạ lệnh triệu tập tất cả nhi đồng năm tuổi đến hoàng cung, Thần nhi cũng muốn đi."
“Hả?” Bạch Nhan nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thần.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Tiểu Thần giương lên nụ cười xán lạn: “Thần nhi nghe nói Yêu Thú tông cũng tới, cho nên muốn đi nhìn một chút, Yêu Thú tông thuần thú đến cùng lợi hại bao nhiêu.”
Đầu lông mày Bạch Nhan kéo ra.
Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn không có hứng thú khác, thiên vị chơi đùa độc vật một chút với khi dễ tiểu động vật.
Thời điểm nàng muốn nói chuyện, thì một âm thanh trầm thấp phía trước truyền tới.
“Nó có thể đi.”
Bạch Nhan ngửa đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nam nhân tóc bạc như yêu, áo tím tự tà, dung nhan hắn tuyệt thế, yêu nghiệt khuynh thành.
“Ngươi nói Thần nhi có thể đi?”
“Không tồi” Đế Thương đi qua, đem bánh bao nhỏ ở trong ngực Bạch nhan nhấc lên, ngoắc ngoắc môi đỏ, “Lần này Yêu Thú tông mang đến một con Ly Long, dù Ly Long này bản vương không nhìn trúng, nhưng mà…làm tọa kỵ cũng không tệ lắm.”
Bạch Nhan nhíu mày: “Muội muội của ngươi trước đó đã đưa Thần nhi một đầu tọa kỵ.”
“Con tiểu Phượng Hoàng đó làm sủng vật vẫn được, tọa kỵ thì đừng nữa, Ly Long coi như không tệ, chí ít ngày có thể đi vạn dặm, thực lực cũng mạnh hơn Phượng Hoàng.”
“Được” Bạch Nhan trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ đang bị Đế Thương xách trên tay, “Nếu con muốn, có thể đem con Ly Long kia về.”
“Tạ mẫu thân.” Nụ cười Bạch Tiểu Thần ngây thơ đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời rất sạch sẽ thanh tịnh, không diễm bụi trần.
Đế Thương nhìn tiểu nhân nhi trong tay, bên trong mắt phượng hiện lên ánh quang lúc sáng lúc tối.
Đột nhiên, môi hắn gợi lên nụ cười lạnh.
Con của hắn, chưa tới phiên người khác khi dễ! Bất kể là nó khinh người, hay là… cướp đi vinh quang của người khác, hắn đều sẽ tìm về!
……
Nhi đồng khoảng năm tuổi trên cả nước, đều vì đạo thánh chỉ kia tề tụ hoàng thành, cho nên, bây giờ hoàng thành khi xưa đâu bằng nay, tranh luận náo nhiệt.
Chờ sau khi tất cả mọi người đến đủ, thị vệ hoàng tộc liền dẫn đi, trước giờ bọn họ chưa thấy qua hoàng cung.
Nhìn qua cung điện tráng lệ, mắt những hài đồng kia lộ ra sự kinh diễm, mặt tràn đầy hâm mộ những người sinh hoạt trong hoàng cung.
Đúng lúc này một âm thanh ngạo kiều từ bên cạnh truyền tới.
“Hừ, một đám nhà quê!”
Nam Cung Lân ngồi trên kiệu Thái Tử Phi mà đến, khuôn mặt nhỏ mập mạp cao ngạo giơ lên, khinh thường nhìn về phía đám trẻ con.
“Mẫu phi” hắn bĩu môi, bất mãn chuyển hướng qua bên cạnh Bạch Nhược, “Vì sao lại cho mấy đứa quê mùa này vào hoàng cung? Nơi này là địa bàn của con, con sẽ không cho đám người này làm bẩn.”