Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm Triệu Hùng, dò hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Triệu Hùng đã sớm nghĩ đến mình sẽ phải nói những gì, nói đến viện trưởng, anh cũng không ngờ viện trưởng lại làm việc hiệu quả như vậy.
Lý Diệu Linh nghe Triệu Hùng giải thích, trong lòng có chút hoài nghi. May mắn thay, lúc này Lý Thanh Tịnh được các nhân viên y tế đẩy đến sau khi ca mổ hoàn thành.
Y tá đang đẩy giường nói to: “Người nhà của Lý Thanh Tịnh là ai?”
“Tôi đây.”
Triệu Hùng chạy vội đến, đẩy giường bệnh. Dưới sự hướng dẫn của y tá trưởng, anh đẩy cô đến phòng bệnh.
Lý Diệu Linh hỏi chị gái Lý Thanh Tịnh bằng giọng nói đầy sự quan tâm và ấm áp: “Chị, chị thế nào rồi?”
Lý Thanh Tịnh chớp mắt hai lần để ra hiệu rằng cô ấy không sao.
Bác sĩ đi cùng giường cho biết: “Cơ thể bệnh nhân còn hơi yếu. Có thể là do thời gian gần đây bệnh nhân làm việc quá sức. Vì thế nên tăng cường bổ sung dinh dưỡng cho bệnh nhân sau khi xuất viện.”
Sau khi nghe lời của bác sĩ, trong lòng Triệu Hùng cảm thấy vô cùng có lỗi. Kể từ khi công ty Thiết kế bao bì của Lý Thanh Tịnh suy sụp vì một vụ kiện, chất lượng cuộc sống trong gia đình đã giảm mạnh. Nhưng chỉ cần dư ra một chút là đều mua đồ ăn mà con gái thích ăn.
“Bệnh viện Bình Thái” là một bệnh viện tư nhân cao cấp, phòng VIP mà Lý Thanh Tịnh nằm có diện tích hơn 50 mét vuông. Các thiết bị điện và thiết bị vệ sinh đều có sẵn, ngoài ra còn có dịch vụ chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ đi theo giường bệnh đưa tờ ghi chép những điều cần lưu ý rồi đi ra ngoài.
Sau hai lần truyền nước, Lý Thanh Tịnh cũng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng chỗ mổ vẫn còn đau nhức, thỉnh thoảng không kìm được mà phát ra tiếng rêи nhẹ.
Triệu Hùng nắm lấy bàn tay mềm mại của Lý Thanh Tịnh, giọng nói âu yếm, đầy quan tâm: “Thanh Tịnh, em thấy trong người thế nào rồi?”
“Vết thương do phẫu thuật hơi đau!”
“Có cần tiêm giảm đau không?”
“Không cần, em không yếu đuối đến vậy đâu.”
Triệu Hùng không ngờ rằng, vợ anh, Lý Thanh Tịnh lúc này vẫn đang dốc hết sức lực để chống chọi lại sự đau đớn.
Lý Thanh Tịnh đưa mắt nhìn sang mẹ Đào Yên Hoa và bố Lý Quốc Lâm rồi hỏi nhỏ: “Bố, mẹ! Sao bố mẹ lại ở đây?”
Khuôn mặt già nua của Đào Yên Hoa giãn ra, lẩm bẩm nói: “Nếu con không phải là con gái ruột của mẹ, mẹ cũng không thèm tới đâu.”
Lý Quốc Lâm cũng lên tiếng: “Sao những lời hay ý đẹp qua miệng của bà lại trở nên xấu xa như vậy?”
Ông đẩy gọng kính đang trượt xuống sống mũi lên, an ủi Lý Thanh Tịnh đang trêи giường bệnh: “Thanh Tịnh, con cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Nếu không đủ tiền thì còn có bố mẹ.”
Triệu Hùng nhanh chóng tiếp lời: “Con cảm ơn bố vợ, nhưng chúng con có tiền ạ.”
Đào Yên Hoa đảo mắt về phía Triệu Hùng, châm chọc nói: “Tiền của cậu không phải là đi vay mượn sao? Cẩn thận có ngày đi vay nặng lãi không trả được, họ lại sai người chặt tay chân của cậu đấy.”
Lý Diệu Linh tỏ vẻ không vui, quay sang nói với mẹ: “Được rồi mà mẹ! Chị gái con cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Nếu mẹ thích ồn ào thì ra ngoài ồn ào đi.”
“Con nhóc này, con…”
Đúng lúc này, Vũ Minh mở cửa phòng bệnh bước vào.
Anh ta một tay cầm giỏ trái cây, tay kia cầm một bó hoa lớn.
Đào Yên Hoa nhìn thấy Vũ Minh, sắc mặt ngay lập tức sáng bừng lên. Bà ta tươi cười chào hỏi: “Vũ Minh! Sao giờ cháu mới đến?”
Vũ Minh tỏ vẻ điềm đạm trả lời Đào Yên Hoa: “Công ty có chút chuyện nên bị trì hoãn ạ. Dì ơi, ca phẫu thuật của Thanh Tịnh thế nào rồi?”
Đào Yên Hoa nói: “Cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, không có vấn đề gì to tát cả!” Sau đó, bà quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn con gái Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Vũ Minh đến thăm con này.”
Triệu Hùng khẽ cau mày, bà mẹ vợ Đào Yên Hoa này đúng là càng ngày càng quá quắt, cứ coi như anh không tồn tại vậy.
Vũ Minh đưa giỏ trái cây và bó hoa cho Đào Yên Hoa, bước đến giường bệnh, nhẹ giọng hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em sao rồi?”
“Tôi không sao! Vũ Minh, thật ra anh không cần đến thăm tôi đâu.”
“Dù gì chúng ta cũng là bạn học mà, dù bận đến mấy cũng phải đến thăm em chứ. À đúng rồi, anh có quen biết Phó viện trưởng bệnh viện này, anh cũng gặp ông ấy rồi, họ sẽ chăm sóc chu đáo cho em.”
Đào Yên Hoa chợt nhớ ra chuyện y tá trưởng và phó khoa đã đến xin lỗi. Bà đột nhiên thốt lên: “À! Dì biết rồi, lúc trước y tá trưởng cùng phó khoa đến xin lỗi chúng ta, chắc hẳn là do phó viện trưởng gây áp lực.”
“Xin lỗi ạ?”
Vũ Minh có chút bối rối.
Đào Yên Hoa kể lại với Vũ Minh những gì đã xảy ra trước đó bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vũ Minh “Ồ” một tiếng, mặc dù không biết có phải phó viện trưởng ra lệnh cho cấp dưới của mình hay không, nhưng Đào Yên Hoa tại tâng bốc lên mấy tầng mây rồi, anh ta chẳng có lý do gì mà không thuận nước đẩy thuyền, nhận lấy ưu ái này cho mình, giả bộ hào phóng nói: “Dì à, chuyện vặt vãnh thôi mà, không có gì to tát đâu ạ.”
Lý Diệu Linh nghe thấy liền thấy không vừa lòng, lạnh lùng nói: “Mẹ! Không phải anh rể đã đi khiếu nại với viện trưởng sao? Vì vậy nên y tá trưởng cùng phó khoa mới đến xin lỗi chúng ta đấy!”
Đào Yên Hoa liếc nhìn Triệu Hùng, không thấy anh nói gì, liền tự tin nói: “Diệu Linh, những lời này mà con cũng tin à? Nếu mọi người ai cũng có thể khiếu nại với viện trưởng, thì có lẽ viện trưởng không cần làm gì khác mà chỉ ngồi xử lý khiếu nại cũng đủ bận muốn chết rồi.”
Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, ngầm hỏi là anh đang nói dối sao.
Triệu Hùng lúc này thật sự là ngớ người, anh không nói được lời nào cả.
Cốc… cốc…cốc! Có vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Đào Yên Hoa nghĩ là y tá đến kiểm tra phòng, nên nói vọng ra: “Mời vào!”
Chỉ thấy có bốn người từ ngoài cửa bước vào, một người là một ông già với mái tóc bạc trắng, khoảng sáu mươi tuổi, còn người kia là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi. Hai người còn lại là phó khoa và y tá trưởng đã đến xin lỗi gia đình Triệu Hùng trước đó.
Vũ Minh nhìn thấy người tới thì lập tức tươi cười chào hỏi người mặc áo blouse ngoài năm mươi tuổi kia: “Phó viện trưởng Phách, cảm ơn ông đã giúp tôi đổi phòng bệnh cao cấp này.”
Viện trưởng bệnh viện Bình Thái là Tống Duy Miên, phó viện trưởng là Lê Minh Phách.
Sau khi nghe Vũ Minh nói, Lê Minh Phách cau mày nói: “Vũ Minh, sau khi nghe điện thoại của cậu, tôi phải đi họp luôn, vẫn chưa kịp ra lệnh điều động đổi phòng. Phòng bệnh này không phải do tôi chỉ đạo thay đổi đâu.”
“Không phải sao?”
Vũ Minh có vẻ ngạc nhiên.
Viện trưởng Tống Duy Miên bên cạnh nói: “Cậu không cần ngạc nhiên, là tôi chỉ đạo đổi phòng đấy.” Sau đó, ông ta bước thẳng đến chỗ Triệu Hùng, vui vẻ nói: “Cậu Hùng, cậu hài lòng về phòng bệnh này chứ? ”
“Tôi hài lòng.”
Triệu Hùng gật đầu, chớp mắt nhìn Tống Duy Miên, nghiêm nghị nói: “Viện trưởng, cảm ơn ông đã xử lý đơn khiếu nại của tôi một cách công bằng. Hôm nào đó tôi sẽ tặng cờ khen cho bệnh viện của ông.”
“Không, không! Sự cố này là sơ suất của nhân viên bệnh viện chúng tôi. Cảm ơn cậu Hùng đã kịp thời đưa ra lời khuyên quý giá, để gửi lời xin lỗi chân thành nhất, chúng tôi sẽ miễn chi phí y tế cho vợ cậu. Tôi hy vọng cậu Hùng có thể đưa ra cho chúng tôi lời khuyên hữu ích một lần nữa. ”
“Tôi rất hài lòng với thái độ và cách xử lý của bệnh viện các ông. Phó trưởng khoa Lương Văn Bằng được ở lại bệnh viện tiếp tục công tác nhưng sẽ phải xem xét lại. Nếu có vấn đề về thái độ làm việc, thì không thể xin lỗi đơn giản như vậy nữa.”
“Được, được, được! Tôi sẽ để ý đến cậu ta.”
Tống Duy Miên nháy mắt với Lương Văn Bằng, Lương Văn Bằng chân thành xin lỗi: “Cậu Hùng, tôi sẽ để ý hơn.”
Triệu Hùng “Hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Các người đi ra ngoài đi. Vợ tôi cần được nghỉ ngơi.”
“Được rồi! Chào cậu Hùng. Nếu cậu có chuyện gì cứ trực tiếp phản hồi cho tôi.” Nói xong, ông ta cùng Lê Minh Phách, Lương Văn Bằng và y tá trưởng ra ngoài.
Sau khi rời đi, Lê Minh Phách sốt ruột hỏi Tống Duy Miên: “Viện trưởng Miên, tên họ Triệu đó là ai vậy? Tại sao anh lại phải lịch sự với cậu ta như thế?”
Giọng nói Tống Duy Miên vô cùng nghiêm túc: “Cậu chỉ cần biết không được động đến người này là được.” Sau đó liền khuyên bảo Lương Văn Bằng: “Sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận!”
“Tôi biết rồi, thưa viện trưởng!”
Sau khi Tống Duy Miên và những người khác ra khỏi phòng bệnh, Triệu Hùng nói với bố vợ, mẹ vợ và Vũ Minh: “Thanh Tịnh cần phải nghỉ ngơi, mọi người cũng nên ra ngoài đi ạ!”
Lúc này, Triệu Hùng đột nhiên trở nên mạnh mẽ và cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vô dụng trước kia.
Vũ Minh tò mò muốn hỏi Lê Minh Phách về Triệu Hùng, vì vậy anh ta rời khỏi phòng trước, Đào Yên Hoa cũng theo sau đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh, Đào Yên Hoa mới chợt nhận ra: “Hừ! Tại sao tên cặn bã đó lại ra lệnh cho chúng ta?”
Lý Quốc Lâm thuyết phục Đào Yên Hoa: “Được rồi! Triệu Hùng nói đúng đấy. Thanh Tịnh cần có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi. Chúng ta không nên ở đó làm phiền, có Diệu Linh ở đó túc trực là được rồi.”
“Hừ! Cái thằng rác rưởi này được viện trưởng nói tốt mấy câu, để ý nó, nó liền được nước làm tới à?”
“Được rồi! Mau đi thôi.”
Lý Quốc Lâm nói hết lời mới thuyết phục được Đào Yên Hoa.
Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngũ quan sáng ngời như tạc của Triệu Hùng, cười nói: “Triệu Hùng, dáng vẻ anh đuổi khéo mẹ tôi và Vũ Minh, thật sự rất ngầu đấy…”