Mục lục
Chàng rể tỷ phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hùng rời khỏi quán cà phê, về đến nhà liền đánh một giấc. Hết cách rồi, ngày trước ở nhà quen, nhất thời chưa thể sửa được tật xấu thích ngủ.


Đến chiều, chuông điện thoại của Triệu Hùng vang lên.


Thấy vợ mình gọi điện thoại tới, anh vội vàng nghe điện.


“Triệu Hùng, anh đang ở đâu vậy?”


“À! Anh vừa lái xe cho ông Trung xong, về nhà ngủ bù một giấc.” Triệu Hùng nói bừa.


“Vậy anh nhớ đón con sớm chút nhé, tối nay em có buổi gặp mặt bạn học.”


“Ừm, em nói với anh rồi mà. Nhớ uống ít rượu thôi, đến lúc đó anh sẽ đến đón em.”


Lý Thanh Tịnh nói: “Em cũng không biết mấy giờ mới xong nữa, nếu muộn quá thì em sẽ tự bắt xe về.”


“Không sao đâu, dù muộn thế nào anh cũng sẽ đến đón em.”


Nghe Triệu Hùng nói vậy, trong lòng Lý Thanh Tịnh chợt cảm thấy ấm áp vô cùng.


Chồng mình, mặc dù chưa đạt được thành tích to lớn gì trong sự nghiệp, nhưng vẫn là một người đàn ông ấm áp. Lý Thanh Tịnh tìm cho mình một lý do, cố gắng muốn gần gũi với chồng hơn, nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị dập tắt.


Lý Thanh Tịnh thở dài, sự nghiệp của mình vừa bắt đầu lại, phải cố gắng hơn nhiều mới được, không thể cứ để Triệu Hùng giúp đỡ mãi. Nghĩ vậy, cô lấy danh sách khách hàng cũ ra gọi từng người một, nhưng tất cả đều từ chối.


Chạng vạng tối, Triệu Hùng đến “câu lạc bộ Ngự Đình” trước.


Hoàng Nguyệt Ánh đón tiếp Triệu Hùng trong văn phòng tổng giám đốc, thấy anh ăn mặc tùy tiện, không hề giống một cậu chủ nhà giàu chút nào thì biết Triệu Hùng thích khiêm tốn.


“Cậu Hùng, cậu thích phụ nữ thế nào, có cần tôi cho một em gái qua hầu hạ cậu không?”


Triệu Hùng nhìn vóc dáng bốc lửa của Hoàng Nguyệt Ánh, nói đùa: “Chị Ánh, chị cũng không tệ đấy chứ.”


Hoàng Nguyệt Ánh ở thành phố Hải Phòng có biệt danh là “chị đại”, nếu không thì một người phụ nữ sao có thể chèo chống được một câu lạc bộ lớn như Ngự Đình? Nếu bình thường có ai dám đùa giỡn Hoàng Nguyệt Ánh như vậy, cô ta đã sớm cho người đó một trận rồi. Nhưng bây giờ làm việc cho Triệu Hùng, cô ta chỉ mong có cơ hội được sát lại gần anh, muốn moi từ miệng anh một số chuyện. Rốt cuộc anh có bối cảnh thế nào mà một nhân vật như Trần Thiên Trung ở thành phố Hải Phòng cũng cam tâm bán mạng?


Hoàng Nguyệt Ánh đi vòng ra sau lưng Triệu Hùng, đưa tay xoa bóp vai cho anh, nhẹ nhàng nói: “Cậu Hùng, thì ra là cậu thích kiểu thục nữ hả?”


Triệu Hùng nắm lấy bàn tay trơn nhẵn của Hoàng Nguyệt Ánh, trêu ghẹo: “Tôi nghe nói chị Ánh mới là con át chủ bài của câu lạc bộ Ngự Đình. Bao nhiêu cậu ấm ở thành phố Hải Phòng vung tiền như rác muốn chị âu yếm mà không được. Vậy nên, sao tôi có thể bỏ qua một báu vật thế này chứ?”


“Cậu Hùng, cậu đúng là ngông cuồng, mua câu lạc bộ của tôi rồi, còn muốn chiếm luôn cả tôi hả?”


“Ha ha! Có cả người cả của chẳng phải tốt hơn sao?” Triệu Hùng kéo tay Hoàng Nguyệt Ánh, hôn lên đó một cái.


Hoàng Nguyệt Ánh rút tay về, nhắc nhở Triệu Hùng: “Tiếc là cậu Hùng đã là người có vợ rồi.”


Lời Hoàng Nguyệt Ánh như một gáo nước lạnh, khiến Triệu Hùng trở về hiện thực.


Triệu Hùng và Hoàng Nguyệt Ánh bàn chuyện công việc một lúc, trêи vách tường có treo một màn hình giám sát, vợ anh Lý Thanh Tịnh và mấy người Mai Lệ Thủy đã tới.


Nhóm người Lý Thanh Tịnh bước vào một gian phòng tên là “Đêm Paris”.


Triệu Hùng hỏi Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, Đêm Paris có camera theo dõi không?”


“Có!”


Hoàng Nguyệt Ánh ấn điều khiển từ xa trong tay, chuyển màn hình giám sát.


Sau khi tắt nguồn âm thanh của các chỗ khác, hai người liền nghe thấy một cô gái trang điểm kéo tay Lý Thanh Tịnh hỏi: “Thanh Tịnh, dạo này cậu và ông chồng vô dụng kia sống thế nào? Ôi, xem cái miệng của mình này, ý mình là cậu và anh ta kết hôn xong sống thế nào?”


Nghe thấy hai chữ “vô dụng”, Hoàng Nguyệt Ánh nhìn sang Triệu Hùng, cô ta không tài nào liên tưởng anh với hai chữ “vô dụng” được.


Hoàng Nguyệt Ánh chỉ vào Lý Thanh Tịnh trong màn hình, hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, cô gái xinh đẹp này là vợ cậu đúng không?”


“Đúng, cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh.”


“Cô ấy chính là Lý Thanh Tịnh sao?” Hoàng Nguyệt Ánh cảm thán, nói: “Trước đây tôi nghe nói Lý Thanh Tịnh là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Hải Phòng, tôi còn không phục đấy. Bây giờ nhìn thấy mới biết đúng là không hổ danh người phụ nữ đẹp nhất Hải Phòng.”


Triệu Hùng cảm thấy rất tự hào, cười nói: “Cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất trường đấy.”


Hoàng Nguyệt Ánh cảm thán một câu: “Haiz, đàn ông các anh, trong nhà có vợ đẹp như vậy rồi còn chưa thấy đủ sao, còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”


Triệu Hùng cười khổ: “Chị Ánh, nếu tôi nói tôi và Lý Thanh Tịnh chỉ có một tờ giấy kết hôn chứ không có một cuộc sống vợ chồng thật sự, chị có tin không?”


Hoàng Nguyệt Ánh nhíu đôi mày thanh tú, không hiểu hỏi: “Cậu Hùng, sao vợ chồng cậu lại như vậy?”


“Một lời khó nói hết!” Triệu Hùng cũng không giải thích nguyên nhân trong đó.


“Vậy hai người kết hôn mấy năm rồi?”


“Năm năm!”


Hoàng Nguyệt Ánh kinh ngạc, sợ hãi hỏi Triệu Hùng: “Vậy ý cậu là, năm năm qua cậu ở bên cạnh cô vợ xinh như hoa như ngọc đó nhưng vẫn phải trải qua cuộc sống độc thân sao?”


Triệu Hùng gật đầu.


Sau khi nghe thấy bí mật này, Hoàng Nguyệt Ánh cũng hiểu tại sao mình tìm gái cho anh, anh từ chối nhưng lại rất thích mình rồi.


Lúc này, cửa phòng bao Đêm Paris mở ra, Vũ Minh đẩy cửa bước bào. Bởi vì anh ta bị đánh đến mức mặt mũi sưng phù nên có đội thêm một cái mũ lưỡi trai.


Mai Lệ Thủy thấy Vũ Minh tới liền bước đến chào hỏi, còn đùa giỡn tháo mũ lưỡi trai trêи đầu anh ta ra.


Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung trêи mặt Vũ Minh.


Nhìn gương mặt đẹp trai của Vũ Minh bị đánh đến mức hoàn toàn thay đổi, Mai Lệ Thủy biết mình đã gây họa, không dám tin hỏi: “Vũ Minh, cậu sao thế?”


Vũ Minh nhặt mũ lưỡi trai dưới đất lên, đội lại, cố nén tức giận trong lòng, nói một câu: “Không có gì, có chút xích mích với đám lưu manh thôi.”


“Vậy cậu có báo cảnh sát không?”


“Có, cảnh sát đang xử lý chuyện này.”


Vũ Minh thấy bên cạnh Lý Thanh Tịnh không có ai ngồi thì lập tức đi về phía cô, ngồi xuống đó.


Lý Thanh Tịnh ngồi dịch sang một bên, hỏi Vũ Minh: “Đàn anh, có phải anh đã đắc tội với ai không?”


“Sao có chuyện đó được? Nếu để anh điều tra ra được, anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá thật đắt.” Vũ Minh nghiến răng nghiến lợi.


Hoàng Nguyệt Ánh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của Vũ Minh thì cười đến đau cả bụng, hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, nếu tôi đoán không sai thì đây chính là kiệt tác của cậu đúng không?”


“Thằng nhóc này dám mơ tưởng đến vợ của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho anh ta được?”


Hoàng Nguyệt Ánh nghe xong thì mỉm cười, nói với Triệu Hùng: “Cậu Hùng, cậu ở đây xem trò vui đi, đến lượt tôi lên sân khấu rồi.”


Hoàng Nguyệt Ánh cười nói, người uốn éo như rắn nước, đánh ʍôиɠ rời khỏi.


Hoàng Nguyệt Ánh đến phòng bao Đêm Paris thì “ơ” một tiếng, chào hỏi Mai Lệ Thủy: “Giám đốc Thủy, bạn học của cô đã đến đông đủ chưa?”


“Đã đến đủ rồi! Chị Ánh, chuẩn bị cho chúng tôi chút đồ đi.”


“Được, vậy mọi người muốn uống gì?”


Mai Lệ Thủy thoải mái nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh! Hôm nay chúng tôi có người mời khách, chị cứ chọn chút đồ tốt tốt đắt đắt gì đó là được.”


“Ai mời khách vậy?”


“Tôi!” Vũ Minh giơ tay, thấy Hoàng Nguyệt Ánh đường cong lả lướt xinh đẹp liền nói: “Chị cứ xem rồi mang lên là được.”


“Vậy mọi người uống rượu trắng hay là rượu đỏ?” Hoàng Nguyệt Ánh hỏi một câu.


“Mang hai chai XO ra đi, còn lại là rượu đỏ, còn lại thì chị cứ xem rồi sắp xếp.”


“Được!”


Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ánh hiện lên sự ranh mãnh, liền nhìn Lý Thanh Tịnh, vừa hay cô cũng quay sang nhìn. Cô ta vội vàng tránh đi, xoay người ra khỏi phòng bao.


Hoàng Nguyệt Ánh mang hai chai Remy Martin XO và hai thùng Musigni Superdry đỏ lên cho đám bạn học của Vũ Minh.


Vũ Minh cầm một chai Musigni Superdry đỏ lên, nói: “Rượu này ngon!”


“Mọi người thích là tốt rồi, hoa quả và trái cây sấy khô thì tôi tặng mọi người, mọi người cứ từ từ mà dùng, có chuyện gì cứ gọi phục vụ là được.”


Hoàng Nguyệt Ánh nói xong thì xoay người ra ngoài.


Sau khi trở lại phòng làm việc, cô ta nhìn thấy Triệu Hùng nằm ngửa trêи ghế, vừa hút thuốc, vừa lim dim nhìn màn hình giám sát. Hoàng Nguyệt Ánh đưa tờ danh sách gọi đồ cho Triệu Hùng, cười nói: “Cậu Hùng, khoản chi phí này chắc cũng đủ để tên Vũ Minh kia ăn một vố rồi chứ?”


Triệu Hùng nhìn qua, một chai Musigni Superdry đỏ gần 300 triệu, hai thùng 12 chai, cộng thêm hai chai XO, tổng cộng là 3 tỷ rưỡi. Anh cười nói: “Quá hoàn mỹ! Chúng ta sẽ chờ đến lúc tính tiền, xem tên Vũ Minh lúng túng thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK