Sau khi chia tài sản, tuy anh biến thành phú ông nghìn tỉ, nhưng mà anh đã rời khỏi nhà họ Triệu, cũng không còn bất cứ quan hệ gì với “Tập đoàn Khải Thời” nữa. Anh buộc phải dựa vào chính mình để xây dựng chỗ đứng, sau đó sẽ khiến cho những người đã coi thường mình phải sáng mắt ra.
Rất lâu sau, Triệu Hùng mở mắt hỏi Nông Tuyền đang lái xe: “Nông Tuyền, mấy năm nay cậu theo tôi chịu quá nhiều uất ức, cậu có hối hận không?”
Nông Tuyền nói một câu: “Cậu chủ, cậu đi đâu, tôi đi theo đó! Cả đời sẽ không hối hận.”
“Thật sự uất ức cho cậu rồi.”
“Tôi không uất ức, người uất ức là cậu chủ. Tôi biết sẽ có ngày cậu chủ vùng lên mà. Những cái khác tôi không biết, nhưng ai muốn ức hϊế͙p͙ cậu chủ, Nông Tuyền tôi nhất định sẽ cho hắn nếm mùi vị của nắm đấm.”
Triệu Hùng nghe thấy lời nói của Nông Tuyền thì cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nông Tuyền ngoài đánh nhau ra thì những mặt khác đều rất tệ. Người nhà họ Triệu đều xem thường cậu ấy, gọi cậu ấy là “Tuyền ngốc”. Chỉ có Triệu Hùng là đối xử với Nông Tuyền như anh em tốt, cho nên Nông Tuyền chỉ nghe lời một mình Triệu Hùng. Triệu Hùng không cho cậu ấy đánh nhau, thì dù có bị đánh mặt mũi bầm dập, cậu ấy cũng không đánh trả lại.
Ngay lúc này, một người phụ nữ mặc chiếc váy xòe đạp xe công cộng đi ngang qua chiếc Mercedes-Benz mà Triệu Hùng đang ngồi.
Triệu Hùng tinh mắt nhìn thấy người phụ nữ đạp xe đó chính là cô giáo Lâm Thảo của Dao Châu ở trường mẫu giáo.
“Nông Tuyền! Mau, quay đầu lại phía trước.” Triệu Hùng dặn dò Nông Tuyền.
Mặc dù lúc nãy chỉ nhìn lướt qua, nhưng Triệu Hùng lại nhìn ra được Lâm Thảo đạp xe rất nhanh, dường như có chuyện gì vô cùng khẩn cấp.
Triệu Hùng bám đuôi theo Lâm Thảo đến bệnh viện thành phố.
Nơi mà Lâm Thảo đến là bệnh viện. Trong lòng anh nghĩ: Xem ra là ngưởi thân cô ấy bệnh rồi.
“Nông Tuyền, cậu ở trong xe đợi tôi.”
Triệu Hùng xuống xe, đi về phía bệnh viện thành phố.
Lúc anh đến bệnh viện thì chỉ thấy Lâm Thảo quỳ xuống dưới đất, khóc lóc cầu xin bác sĩ: “Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy cứu mẹ tôi!”
“Cô gái, tôi sẽ cứu bà ấy. Có điều, bệnh này của mẹ cô phải phẫu thuật não, ít nhất cũng phải hơn một tỷ, cô mau đi gom tiền đi!”
Lâm Thảo vừa nghe xong thì ngồi bệt xuống đất. Cô là đứa con gái từ vùng khác đến đi làm, giờ gom đâu ra hơn một tỷ chứ.
Mẹ Lâm Thảo đột nhiên bị bệnh xuất huyết não, được đưa từ vùng khác đến bệnh viện thành phố ở thành phố Hải Phòng trong đêm. Sau khi Lâm Thảo nghe tin này xong, cô không gọi được xe nên mới phải lái xe đạp công cộng từ phòng trọ đến bệnh viện. Nhưng phí chữa trị là hơn một tỷ, giống như ngọn núi lớn đè lên cô khiến cô thở không nổi.
Vài người hàng xóm của mẹ Lâm Thảo biết gia đình cô ấy không giàu có, có người góp ba mươi triệu, có người thì góp mười triệu, có người góp hai mươi triệu, tổng cộng gom góp được khoảng 60 triệu. Bản thân cô ấy cũng mới đi làm, dành dụm được chưa đến bảy mươi triệu, vẫn còn cách con số một tỷ rất xa.
Bác sĩ dường như đã quen với những tình huống thế này, thở dài một hơi, nói với Lâm Thảo: “Cô gái à, không phải tôi không chịu giúp, nhưng bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, cũng cần lợi nhuận. Cô mau chóng nghĩ cách gom góp tiền đi!”
Một người hàng xóm da đen, vẻ ngoài thật thà chất phác thành khẩn cầu xin bác sĩ: “Bác sĩ, bác làm ơn đi! Con bé mồ côi cha, cuộc sống không dễ dàng gì. Con bé này mới tìm được công việc giáo viên trường mẫu giáo. Quả thực không được, thì bác cho nó trả từng kỳ cũng được. Không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
“Xin lỗi! Tôi không có cái quyền này. Nếu như không đóng nổi tiền phí phẫu thuật, thì các người đem người về đi!”
Lâm Thảo nhìn thấy bác sĩ định đi, cô ấy ôm lấy chân bác sĩ lại, khóc lóc cầu xin: “Bác sĩ, bác sĩ làm ơn cứu mẹ tôi, bây giờ tôi lập tức đi gom tiền ngay.”
“Cô gái, đó là hơn một tỷ đấy! Đến lúc đó không đóng nổi tiền phí, tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Lúc trước có một bác sĩ cũng vì chuyện này mà bị sa thải rồi.”
Triệu Hùng vừa đến đây đã hiểu ra chuyện gì, anh cầm một tờ hóa đơn đóng tiền viện phí đi đến, nói với bác sĩ: “Bác sĩ, đây là hóa đơn người nhà Lâm Thảo đóng tiền viện phí, hơn một tỷ. Bây giờ ông đi làm phẫu thuật cho người ta ngay đi. Nếu như vì chậm trễ mà xảy ra sự cố gì, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của ông.”
Lâm Thảo tưởng rằng tai mình nghe nhầm, vừa nhìn thấy người đóng tiền viện phí giúp mình là Triệu Hùng, bố của Dao Châu, cô ấy cảm động rơi lệ: “Anh Hùng, sao lại là anh?”
Triệu Hùng đỡ Lâm Thảo đứng dậy, giải thích với cô ấy, lúc nãy đang lái xe thì thấy cô vội vội vàng vàng, nên đã đi theo đến đây.
Bác sĩ nhìn thấy thân phận của Triệu Hùng hình như không đơn giản, làm gì dám dây dưa, lập tức bảo y tá mau chóng đưa người bệnh vào phòng phẫu thuật.
Ngoài phòng phẫu thuật, Lâm Thảo khóc đến nỗi mắt sưng húp.
Đã hai tiếng trôi qua rồi, không có bất cứ tin tức nào của phòng phẫu thuật. Sợi dây thần kinh căng cứng vừa buông lỏng, trạng thái tinh thần cả người Lâm Thảo như sụp đổ.
Lâm Thảo nói với Triệu Hùng bằng giọng điệu yếu ớt: “Anh Hùng, tôi có thể mượn vai anh tựa một chút không?”
Triệu Hùng không nghĩ nhiều, dừng bước chân lại đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thảo.
Đầu Lâm Thảo nghiêng qua, dựa lên vai Triệu Hùng. Một mùi hương chỉ có trêи cơ thể phụ nữ bay vào mũi anh.
Lâm Thảo vừa mới tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn Triệu Hùng vài tuổi, đang ở cái tuổi non nớt cả người tràn đầy sức trẻ. Cô ấy không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà còn tràn đầy sức sống, khác hoàn toàn với vẻ vẻ chín chắn của vợ anh.
“Anh Hùng, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, ai mà không có lúc cần sự giúp đỡ chứ. Cô giáo Lâm Thảo, cô phải mạnh mẽ lên. Đời còn lại của mẹ cô đều dựa hết vào cô đấy.”
“Nhưng nhất thời tôi không thể trả hết cho anh hơn một tỷ được, không biết anh Hùng có cần gấp không?”
“Không gấp! Lúc nào có tiền, lúc đó trả cho tôi cũng được.”
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Thảo “ting” lên một tiếng nhắc nhở. Bên trong hiện lên, “Mặt trời mới mọc, bố Dao Châu chuyển đến 350 triệu.”
Mặt trời mới mọc là tên wechat của Triệu Hùng. Lâm Thảo đánh dấu một danh hiệu bố Dao Châu ở phía sau.
Thấy Triệu Hùng lại chuyển cho mình 350 triệu, Lâm Thảo trợn tròn mắt, không dám tin, hỏi anh: “Anh Hùng, đây là…?”
Triệu Hùng nói: “Cầm lấy đi! Tôi biết không có tiền thì khó khăn đến thế nào. Sau khi mẹ cô phẫu thuật xong, còn cần có người chăm sóc, mỗi ngày cô đều phải đi làm nên phải bỏ tiền ra thuê bảo mẫu mới được. Chỉ dựa vào chút tiền lương đó của cô thì làm sao có thể thuê nổi?”
“Nhưng mà tôi…”
“Sau này có tiền thì trả tôi!” Triệu Hùng nói với Lâm Thảo.
Lâm Thảo lập tức bật khóc, nhào vào lòng Triệu Hùng, ôm chặt lấy anh, nức nở nói: “Anh Hùng, cảm ơn anh!”
Triệu Hùng bất giác nhíu mày, trong lòng nghĩ: “Không phải chỉ mượn vai dựa vào thôi sao? Sao lại ôm mình luôn rồi?”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự mờ ám này.
Là Lý Thanh Tịnh gọi video đến, Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy Lâm Thảo ra khỏi lòng, làm một động tác “suỵt” một tiếng. Sau khi mở video lên, thì nghe thấy Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi thăm Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chuyện của Diệu Linh đã giải quyết chưa? Anh đang chỗ nào đó?”
“Giải quyết rồi, bây giờ anh đang ở bệnh viện.”
“Anh đến bệnh viện làm gì?” Lý Thanh Tịnh không hiểu hỏi: “Có phải Diệu Linh bị thương rồi không?”
Triệu Hùng vội vàng giải thích: “Không phải, anh gặp cô giáo của Dao Châu trêи đường, mẹ cô ấy bị bệnh, anh đến xem thử. Diệu Linh đã quay về trường rồi.”
“Ờ, thế anh về sớm chút! Bây giờ em gọi điện thoại cho Diệu Linh.”
Triệu Hùng cúp điện thoại xong, Lâm Thảo thẹn đỏ mặt, thúc giục anh nói: “Anh Hùng, anh mau chóng về đi! Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, có tôi ở bệnh viện là được.”
“Không sao, đợi mẹ cô làm phẫu thuật xong thì tôi quay về.”
Lời Triệu Hùng vừa dứt, mẹ Lâm Thảo được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Triệu Hùng cùng với y tá đẩy mẹ Lâm Thảo vào phòng quan sát ICU.
Triệu Hùng dặn dò Lâm Thảo, nói có chuyện gì thì gọi điện cho anh, sau đó mới tạm biệt Lâm Thảo rồi rời khỏi bệnh viện.