Triệu Hùng thấy vợ mình tủi thân khóc lên, tiến đến tát La Tinh hai cái, lạnh giọng nói: “Đi đi! Đừng để tôi gặp lại ông ở thành phố Hải Phòng.” La Tinh như được đại xá, từ trong văn phòng vội vàng chạy ra.
Ông ta đã bị Thẩm Minh nhốt ở văn phòng vài giờ liền.
Triệu Hùng khuyên nhủ dỗ dành Lý Thanh Tịnh cả buổi, cô ấy mới dừng khóc thút thít.
Trên đường trở về, trong đầu Lý Thanh Tịnh không yên, vẫn luôn nghĩ đến lời La Tinh nói.
Vì phân tán sự chú ý của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng cố ý nói với cô: “Vợ ơi, cô giáo Ngọc Anh đã giúp chúng ta chăm sóc Dao Châu, lát nữa sau khi anh đưa em về nhà, rồi ghé đón con ở trường về!”
“Được! Cứ vậy đi.”
Lý Thanh Tịnh quay đầu, đột nhiên nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, em sống có phải quá thất bại hay không?”
“Không có đâu! Sự nghiệp của em vô cùng thành công, là tấm gương ở nhà họ Lý, bố vợ và Diệu Linh rất tự hào về em.”
“Nhưng mẹ em căn bản không quan tâm em, ở trong mắt bà ấy chỉ có lợi ích của nhà họ Đào.
Bà ấy vậy mà bán đứng con gái, loại chuyện này cũng có thể làm được, em chịu quá đủ rồi!”
Triệu Hùng thở dài, nói: “Mẹ em vẫn luôn nhớ thương gia sản nhà họ Đào.
Lại không nghĩ tới, lấy trình độ kiếm tiền của em hiện tại, còn có lương của bố vợ, đủ khả năng để bà ấy an hưởng tuổi già.”
Triệu Hùng một tay lái xe, một tay đặt lên tay vợ mình, nói: “Yên tâm đi, Tịnh à! Gieo nhân nào, gặt quả nấy! Nhà họ Đào sẽ gặp báo ứng.”
Sau khi đưa Lý Thanh Tịnh an toàn về tới nhà, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vừa lên lầu đã thấy con gái họ, Dao Châu đã ngủ.
Phan Ngọc Anh thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã trở lại, nhìn thấy đôi mắt Lý Thanh Tịnh hơi sưng đỏ giống như là vừa mới khóc, định mở miệng hỏi thăm nhưng rồi vẫn nhịn xuống.
“Anh Hùng, chị Tịnh! Nếu hai người đã trở lại, vậy tôi về đây.”
Phan Ngọc Anh cầm túi, khẽ nói.
“Cô Anh, để chồng tôi tiễn cô.
Cảm ơn cô đã luôn giúp chúng tôi chăm sóc con gái.”
Phan Ngọc Anh cũng không có cự tuyệt để Triệu Hùng đưa tiễn, nhoẻn miệng cười, nói: “Chị Tịnh không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Cô đưa tay tạm biệt Lý Thanh Tịnh, cùng Triệu Hùng đi xuống lầu! Ở trên đường bên sông Học viện Sư Phạm, Triệu Hùng thấy thần sắc của Phan Ngọc Anh vẫn luôn bất an, thoáng nhìn qua đồng hồ, đã mười giờ mười lăm phút tối.
Triệu Hùng biết ký túc xá đại học của Phan Ngọc Anh đóng cửa lúc mười giờ, hiện tại đã quá thời gian.
Triệu Hùng nói với Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Ngọc Anh, đều tại chúng tôi trở về quá muộn! Ký túc xá của cô nhất định sẽ không cho vào.
Tôi đặt phòng khách sạn để cô ở tạm được không?”
Phan Ngọc Anh đưa mắt nhìn thành phố Hải Phòng xa lạ này, đã trễ thế này, cô thật sự không có chỗ nào để đi.
“Anh Hùng, tôi tự mình đi khách sạn đặt phòng là được, không cần phiền anh!”
“Như vậy sao được!”
Triệu Hùng lái xe chở Phan Ngọc Anh tới khách sạn Minh Tú.
Giám đốc khách sạn Minh Tú đều quen biết Triệu Hùng, biết anh là bạn thân của Thẩm Minh.
Giám đốc tự mình tiếp đón Triệu Hùng, thấy anh đi cùng một cô gái đẹp đến.
Cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đưa thẻ phòng cho anh.
Sau khi tới cửa phòng, Triệu Hùng cũng không rời đi.
Anh trò chuyện với Phan Ngọc Anh, “Cô giáo Ngọc Anh, sau khi tốt nghiệp cô muốn làm gì?”
“Chắc tôi sẽ trở về quê mình, làm một cô giáo dạy vũ đạo hoặc là làm giáo viên tiếng Anh?”
“Có từng nghĩ tới tiến vào giới giải trí không?”
Triệu Hùng đột nhiên hỏi một câu.
Phan Ngọc Anh cười khổ, nói: “Tôi không có chuyên môn cũng không trải qua lớp đào tạo nghệ thuật, lại không có quan hệ nguồn nhân mạch, rất khó tiến vào giới giải trí.
Lại nói, mọi người đều biết nước ở giới giải trí rất sâu, có khả năng không thích hợp với người như tôi.”
“Vậy cô có nghĩ tới làm minh tinh lớn không?”
Triệu Hùng hỏi.
“Không có ai lại không nghĩ tới! Cũng không phải ai cũng có thể trở thành minh tinh lớn.”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Tôi có đầu tư một công ty giải trí, lúc cô livestream, ca hát cùng khiêu vũ đều rất tốt.
Tuy cô không trải qua lớp đào tạo nghệ thuật, nhưng từ từ bồi dưỡng là một tài năng có tiềm lực.
Thế nào, cô có muốn thử xem không?”
Sau khi Phan Ngọc Anh nghe thấy, cảm giác mình giống như là đang nằm mơ.
Không ngờ Triệu Hùng còn đầu tư một công ty giải trí.
Gia cảnh Phan Ngọc Anh rất bình thường, đương nhiên hy vọng thông qua nỗ lực của mình thay đổi hoàn cảnh sống của gia đình.
Nếu có thể làm đại minh tinh, như vậy liền có thể cho người nhà một cuộc sống thật tốt.
“Anh Hùng, thật là vô cùng cảm ơn anh.”
“Không cần! Ở phương diện này cô có thiên phú và tài năng, tôi mới đề cử cho cô.
Cô có rảnh đi đến công ty giải trí Nhật Hạ, tìm giám đốc Thu Hoài ở đó.
Nói với cô ấy là cô được tôi giới thiệu.Thời gian đã trễ, cô trước nghỉ ngơi đã! Tôi đi trước.”
Phan Ngọc Anh tiễn Triệu Hùng đến cửa, tạm biệt anh ấy, nhìn Triệu Hùng rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Phan Ngọc Anh không kiềm chế được hưng phấn trong lòng, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Sau khi yên tĩnh, một vấn đề vẫn luôn làm Phan Ngọc Anh bối rối.
Triệu Hùng mặt nào mình cũng thấy toàn một chữ giàu, nhưng thấy dáng vẻ vợ anh ấy là Lý Thanh Tịnh, người một nhà họ dường như đang phát sầu vì tiền mua nhà.
Đây là xảy ra chuyện gì? Thật là nghĩ nát óc cũng không ra.
Chẳng lẽ thật giống như lời bạn cùng phòng Linh Ngọc nói, Triệu Hùng là một người giàu ngầm.
Sau khi Triệu Hùng bước ra khỏi khách sạn Minh Tú, di động báo có tin nhắn mới.
Anh vừa mở di động đã thấy, là Vân Nhã nhắn tới, trên tin nhắn viết: “Triệu Hùng, tiệc đính hôn của tôi, cuối tuần này sẽ bắt đầu! Anh rốt cuộc có suy nghĩ tìm biện pháp hay không?”
Nếu là trước đây, Triệu Hùng thật sự không muốn dính líu đến chuyện này của Vân Nhã.
Nhưng vừa rồi vợ của hắn Lý Thanh Tịnh suýt nữa bị tên súc sinh Hán Vân Hiển chà đạp, Triệu Hùng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta! Triệu Hùng nghĩ thầm: tiệc đính hôn của Hán Vân Hiển và Vân Nhã thật ra là cơ hội tốt nhất để mình trả thù anh ta.
Nghĩ như vậy, Triệu Hùng nhắn cho Vương Nhã một tin: “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ tới giải cứu cô, sẽ không để cô đính hôn thành công với Vân Hiển đâu.”.
“Thật không? Vậy anh rốt cuộc đã nghĩ ra được biện pháp tốt nào?”
Trong lòng Vân Nhã vui mừng nhảy nhót.
Triệu Hùng nhắn lại một câu, “Đến lúc đó cô sẽ biết!”
Vân Nhã lại nhắn thêm một câu, “Tôi bị bố tôi giam lỏng rồi, trước khi đính hôn không cho tôi ra ngoài nửa bước.
Tôi rất muốn ra ngoài uống rượu!”
“Uống em gái cô! Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tôi là em gái anh! Ha ha! ”
Sau khi Vân Nhã nhắn xong mấy chữ này, đột nhiên nở nụ cười.
Giống như cùng Triệu Hùng nói chuyện, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng cô thật ra có chút chờ mong, cảnh tượng Triệu Hùng phá hỏng tiệc đính hôn.
Sau khi Triệu Hùng về đến nhà, thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã ngủ.
Anh lén liếc mắt ngắm thân hình của vợ mình một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc hạnh phúc thỏa mãn.
Nằm ngửa ở trên giường, Triệu Hùng đã nghĩ ra cách báo thù đặc biệt cho tên Hán Vân Hiển kia! Hán Vân Hiển đầu tiên là muốn chạm vào cô em vợ Lý Diệu Linh của anh, tiếp theo lại đụng đến vợ của anh.
Triệu Hùng anh nhất định để Hán Vân Hiển phải trả giá thật lớn! Ngày hôm sau, sau khi Lý Thanh Tịnh tỉnh lại, thấy Triệu Hùng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Ngày hôm qua bởi vì cô bị bỏ thuốc, tuy không biết lúc ấy là đang ở bên cạnh Triệu Hùng.
Nhưng cái loại cảm giác này vẫn rất mãnh liệt, làm ký ức vẫn rất chân thật.
Triệu Hùng thấy sắc mặt vợ mình Lý Thanh Tịnh không tệ, nói với Lý Thanh Tịnh: “Tịnh Tịnh, em hôm nay không cần ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Em nghỉ ngơi làm gì?”
“Hôm qua em và anh không phải đã…”
“Em không có việc gì!”
Gương mặt Lý Thanh Tịnh khôi phục thần sắc lạnh như băng, nói với Triệu Hùng: “Ngày hôm qua là ngoài ý muốn, anh không cần phải để chuyện này ở trong lòng.”
“Ồ! Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Triệu Hứng cười hì hì.
Dao Châu kêu lên: “Bố! Cái gì là ngoài ý muốn vậy?”
Triệu Hùng đối với Dao Châu cười nói: “Sinh con chính là việc ngoài ý muốn đó!”
“Nếu hai người không chuẩn bị tốt thì đừng sinh con ra! Nếu đã sinh con, thì phải chăm sóc cho con, chăm sóc con thật tốt đấy!”
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau cười, con gái bảo bối này của họ quả thật tuy nhỏ nhưng rất lanh.
Lý Thanh Tịnh ăn cơm xong thì lái xe đi đến công ty trước.
Dao Châu thúc giục Triệu Hùng: “Bố! Đi mau, chúng ta bị muộn rồi.”
“Không thể nào! Con đã quên, bố lái xe đỉnh nhất sao.”
“Con nghe nói bố của Đặng Duy là phi công lái máy bay, bố có thể so sánh với người đó sao?”
Vẻ mặt Triệu Hùng bất đắc dĩ, nói: “Dao Châu, bố chỉ có thể so sánh với ô tô.
Chờ bố cầm bằng lái phi công thì nhất định sẽ lợi hại hơn bố của Đặng Duy.”
“Vậy bố mau thi lấy một cái đi! Đến lúc đó, bố chỉ cần lái máy bay là có thể đưa con đi du lịch ở trên bầu trời rồi.”
“Dao Châu! Dù bố có bằng thì cũng mua không nổi máy bay đâu!”
“Dù sao thì người lớn phụ trách kiếm tiền, con phụ trách đọc sách tốt là được.”
“Được rồi! Công chúa nhỏ của bố, con nếu còn tiếp tục lải nhải, chúng ta thật sự sẽ bị muộn đấy.”
Triệu Hùng bế con gái lên, gương mặt hạnh phúc đi ra ngoài.