Một câu nói này của Hoàng Nguyệt Ánh khiến cho Triệu Hùng xấu hổ, lúng túng cười một tiếng!
Anh cố ý dùng giọng điệu hù dọa để mà nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Nguyệt Ánh! Nếu như mà chị còn tiếp tục nói như vậy nữa, vậy thì tôi sẽ phải ra tay với chị đấy.”
“Đừng, tôi chịu không nổi trò chơi này của cậu đâu.” Hoàng Nguyệt Ánh cố ý làm bộ ra dáng vẻ rất sợ hãi: “Đúng rồi, tôi có chuyện này muốn nói cho cậu biết!”
“Chuyện gì, nói đi?”
“Công ty của chúng ta mới mời được một ngôi sao lớn đến biểu diễn trong buổi hòa nhạc.”
Triệu Hùng nhíu hai hàng lông mày lại, hỏi: “Ai đến biểu diễn trong buổi hòa nhạc?”
“Triệu Hiền! Cô ấy chính là một ngôi sao lớn tầm cỡ quốc tế, chạm tay vào là có thể bỏng, không nghĩ tới cô ấy sẽ chỉ định hợp tác cùng với Công ty của chúng ta. Đây là những tài liệu liên quan đến buổi hòa nhạc, cậu xem qua một chút đi!”
Hoàng Nguyệt Ánh đưa những tài liệu liên quan đến việc tổ chức buổi hòa nhạc cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng vừa nghe thấy tên của “Triệu Hiền” thì vội vàng nhận lấy những tài liệu mà Hoàng Nguyệt Ánh đưa tới.
Hoàng Nguyệt Ánh thấy sắc mặt của Triệu Hùng có điều gì đó không được đúng lắm thì cất lời hỏi anh: “Như thế nào? Cậu không muốn nhận buổi hòa nhạc này hay sao?”
“Nhận đi! Hiếm khi mới thấy được ngôi sao lớn đến như vậy, trong buổi hòa nhạc đó chúng ta sẽ không bán vé vào cửa, còn có thể tăng thêm được độ nổi tiếng cho tên tuổi của Công ty, vậy thì tại sao lại không làm?”
“Vậy thì tại sao mà nhìn dáng vẻ của cậu dường như lại không được vui mừng cho lắm?”
“Không có! Chẳng qua chỉ là tôi đang suy nghĩ đến một vài chuyện khác.” Sau khi Triệu Hùng trả lại tài liệu cho Hoàng Nguyệt Ánh, thì cất giọng nói: “Đến lúc đó nhớ đề chừa lại cho tôi mấy số ghế dành cho khách quý. Tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
“Được!” Hoàng Nguyệt Ánh gật đầu đáp lời.
Sau khi Triệu Hùng ra khỏi Công ty giải trí, cả người anh toát ra một vẻ đang có tâm sự nặng nề. Bởi vì, ngôi sao lớn tên Triệu Hiền này không phải là người khác mà chính là một trong những cô em họ của Triệu Hùng.
Triệu Khải Thời tổng cộng có sáu người anh em: Ông già Khải Thời là con trai lớn trong nhà, người con thứ hai là Triệu Khải Nhân, thứ ba là Triệu Khải Nghĩa, thứ tư là Triệu Khải Lễ, tiếp đến là Triệu Khải Trí và cuối cùng là Triệu Khải Đức.
Còn Triệu Hiền này chính là con gái nhà chú tư của Triệu Hùng, Triệu Khải Lễ.
Quan hệ của Triệu Hiền và Triệu Hùng là tốt nhất, Triệu Hùng cũng đã biết được chuyện cô ta là một ngôi sao lớn từ lâu. Trước đó cô ta vẫn luôn phát triển ở khu vực Đông Nam Á, không nghĩ tới, cô ta vậy mà lại cố ý tới một vùng đất nhỏ bé như Thành phố Hải Phòng này để biểu diễn buổi hòa nhạc. Nếu như Triệu Hùng đoán không lầm thì, Triệu Hiền cố ý tới đây là vì anh.
Trước đó, không có một ai trong nhà họ Triệu biết được anh đang ở Thành phố Hải Phòng, chỉ có Triệu Khải Thời đã từng tới đây. Cho nên, nếu nói cách khác, thì chính là do Triệu Khải Thời nói cho Triệu Hiền.
Nghĩ tới đây, Triệu Hùng trở lại trên xe, anh thay sim điện thoại di động trước kia vào di động, sau đó bấm gọi đến số điện thoại của Triệu Hiền.
Điện thoại vừa mới được kết nối, bên trong đã ngay lập tức truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Anh Hùng! Cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại cho em rồi.”
“Hiền, tại sao em lại đến Thành phố Hải Phòng biểu diễn buổi hòa nhạc vậy?”
“Bác cả nói cho em biết là anh đang ở Thành phố Hải Phòng, cho nên em muốn tới xem thử một chút. Anh cũng đừng trách bác cả, là do em đã dùng mọi cách để năn nỉ bác ấy, bác ấy mới nói cho em biết.”
“Em biết Công ty giải trí kia là của anh sao?”
“Không biết! Nhưng mà Công ty giải trí Nhật Hạ Hùng Quang là Công ty giải trí lớn nhất trên địa bản tỉnh, cho nên em mới tìm bọn họ để hợp tác. Vậy hóa ra đó chính là Công ty của anh sao! Anh chờ em, em có rất nhiều lời muốn nói cùng với anh.”
“Ừ! Đợi gặp mặt rồi lại trò chuyện tiếp đi. Cúp đây!”
Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại xong thì lại hủy dịch vụ sử dụng của thẻ sim trước kia đi. Quả thực là anh không thể nào ngờ tới được rằng cô em họ này của mình sẽ đến đây.
Triệu Hùng lo lắng cho sự an nguy của vợ Lý Thanh Tịnh ở nhà cho nên lập tức lái xe trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng thấy được Bé Mập đang chăm sóc cho vợ mình, mà tình trạng của vợ Lý Thanh Tịnh dường như là cũng đã khá nhiều.
Trương Châu Đình đã gọi điện thoại để báo tin cho Lý Thanh Tịnh, nói với cô hợp đồng đã được ký xong xuôi. Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe được tin tức này thì tinh thần cũng bị chấn động không hề nhẹ.
Thấy Triệu Hùng trở lại, Lý Thanh Tịnh nở nụ cười mà nói với Triệu Hùng: “Cái tên nhóc anh khá lắm đấy! Đúng thật là đã ký được hợp đồng rồi.”
Lý Thanh Tịnh rất ít khi nở nụ cười với Triệu Hùng, mà nụ cười này của cô lại giống như hoa bách hợp ở trong khe núi, vô cùng rực rỡ.
Triệu Hùng đắc ý cười nói: “Anh đã nói từ sớm rồi không phải sao, một khi mà chồng em đã ra tay, vậy thì không có chuyện gì là không giải quyết được.”
“Xem cái đức hạnh này của anh đi, vừa khen anh được đôi câu anh đã kiêu ngạo rồi.”
Bé Mập nghe thấy chuyện hợp đồng đã được ký kết xong thì cũng cảm thấy rất vui mừng, nịnh hót mà nói với Triệu Hùng: “Anh rể, anh thật là giỏi!”
“Đương nhiên rồi! Tôi chính là nhân viên nghiệp vụ cấp huy chương vàng hàng đầu của Công ty các cô đấy.”
Lý Thanh Tịnh nghe xong thì hơi nhíu đôi lông mày đẹp dài lại, còn Bé Mập lại dứt khoát che miệng mà cười lên.
“Thanh Tịnh, em đã khỏe hơn chút nào hay chưa?” Triệu Hùng quan tâm hỏi thăm.
“Tốt hơn nhiều rồi!”
Triệu Hùng luôn có một loại cảm giác rằng việc mà Lý Thanh Tịnh xảy ra tai nạn xe cộ ngày hôm qua có điểm gì đó không được bình thường, cho nên hỏi: “Đúng rồi! Ngày hôm qua em đã bị xe gì đụng trúng?”
“Một chiếc xe riêng!”
“Vậy còn người đã cứu em kia là ai?”
“Không biết, hình như là trong mơ mơ màng màng em cũng đã từng nhìn thấy được dáng vẻ của anh ta rồi, nhưng mà em lại không biết anh ta tên là gì.”
Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Cảnh sát giao thông, để cho bọn họ giúp đỡ điều tra một chút thông tin chi tiết về tai nạn giao thông đã xảy ra ngày hôm qua giữa một chiếc xe tư nhân và một chiếc xe có biển số 3586.”
Cảnh sát giao thông rất nhanh đã tra được thông tin giúp cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng lại gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, để cho cậu ta điều tra về chiếc xe này một chút, nói rằng chiếc xe này đã đụng trúng vào xe của vợ mình Lý Thanh Tịnh.
Trần Văn Sơn vừa nghe thì cũng ngay lập tức hiểu ra được Triệu Hùng muốn mình điều tra thử xem là, chiếc xe này có điều gì đó mờ ám hay là không.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh cũng nhạy cảm quá đấy! Đây chẳng qua cũng chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, xảy ra bất ngờ mà thôi.”
“Thanh Tịnh, chúng ta không thể lơ là thiếu cảnh giác được, vẫn nên để cho Văn Sơn điều tra một chút là tốt nhất. Lần trước chúng ta đắc tội với nhà họ Hán, lỡ như ngụy hào thành âm thầm đối phó chúng ta, vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta không thể không đề phòng. Đúng rồi, anh đã tìm cho em một Thư ký kiêm Vệ sĩ, có lẽ là ngày mai người sẽ đến nhận việc! Sau này em có người bảo vệ thì cũng sẽ được an toàn hơn chút.”
“Ai nha! Anh tìm Vệ sĩ cho em làm cái gì? Em cũng không phải là nhân vật lớn gì. Mau chóng hủy bỏ việc này đi, thuê Vệ sĩ phải tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Không có bao nhiêu tiền, là do Văn Sơn giới thiệu cho anh.”
Nếu như mà Triệu Hùng nói cho vợ Lý Thanh Tịnh biết rằng là bản thân đã chi ba mươi lăm tỷ để mời Vệ sĩ đến cho Lý Thanh Tịnh, phỏng đoán cô sẽ bị dọa cho sợ đến mức trố mắt nghẹn họng.
Lý Thanh Tịnh đã khá hơn nhiều, cho nên cô lập tức bảo Bé Mập trở về Công ty đi làm. Cô nói rằng nếu như mà chính mình còn nằm tiếp nữa thì sẽ giống như là người thực vật, buổi chiều kiên quyết muốn cùng đi đón con gái với Triệu Hùng.
Triệu Hùng thấy vợ Lý Thanh Tịnh quả thực là không còn gì đáng ngại nữa, cho nên cũng gật đầu đồng ý, nhưng trước khi đi anh cũng quan tâm mà chuẩn bị một cái mũi đội cho cô, tránh cho cô bị cảm lạnh.
Buổi chiều, sau khi đi tới trường mẫu giáo đón con gái xong, Triệu Hùng đang muốn lái xe quay trở về nhà, thì đúng ngay lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Điện thoại di động của Triệu Hùng để ở trong hộp trữ vật ở bên cạnh tay vịn bên trong xe, Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn qua một cái, thấy được là em gái Lý Diệu Linh gọi điện thoại tới cho nên cũng thuận tay mà nhấn vào biểu tượng nhận cuộc gọi.
“Anh rể! Anh mau tới đây giúp tôi đi, Hà Thanh Vân lại tới tìm tôi gây phiền toái. Cô ta dẫn theo người đến chặn tôi, không để cho tôi rời khỏi trường học.”
Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng liếc mắt nhìn nhau, Triệu Hùng nhận lấy điện thoại di động, nói: “Được! Em chú ý bảo vệ bản thân mình cho thật tốt trước đi, anh lập tức tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nhanh chóng lái xe quay về phía trường học của Lý Diệu Linh.
Lý Thanh Tịnh cất lời hỏi Triệu Hùng: “Trước kia Diệu Linh đã từng tìm anh giúp đỡ rồi hay sao?”
“Ừ! Có nhờ vả anh một lần. Hà Thanh Vân này chính là em gái của Hà Quý Nam, lúc ở trong trường học hay tìm đến gây phiền toái cho Diệu Linh.”
Lý Thanh Tịnh nghe xong lời này thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt, không nghĩ tới em gái lại trêu chọc phải người của nhà họ Hà.
Triệu Hùng lo lắng vợ Lý Thanh Tịnh trách tội cô em vợ này, cho nên giải thích nói: “Chuyện này anh cũng đã từng điều tra qua rồi, không thể trách Diệu Linh được! Đám người Hà Thanh Vân là các chị đại ở trong trường học, các cô nhìn thấy Diệu Linh không vừa mắt, vì thế mới tìm cô ấy gây phiền toái.”
“Vậy anh đã giải quyết như thế nào?”
“Đánh con nhóc con kia mấy cái bạt tai!”
“Ai nha! Chúng ta mới vừa kết oán với nhà họ Hán, lần này không phải là lại tạo thành xung đột với nhà họ Hà rồi hay sao?” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.
Triệu Hùng cười khổ một tiếng, nếu như để cho vợ Lý Thanh Tịnh biết được, mối ân oán với nhà họ Hà này đã được hình thành từ rất lâu rồi, vậy thì sợ rằng Lý Thanh Tịnh sẽ không chịu nổi áp lực lớn đến như vậy mất.
Sau khi mấy người Triệu Hùng đến được trường học, chỉ thấy Hà Thanh Vân cầm đầu mười mấy nữ sinh, vòng lại thành hình tròn, bao vây Lý Diệu Linh ở trong đó.
Thấy Triệu Hùng dẫn theo một người phụ nữ đi tới, một trong những cô nữ sinh cũng ngay lập tức nắm lấy tóc của Lý Diệu Linh.
Dường như là vì lúc này Hà Thanh Vân đã có chỗ dựa, cho nên cũng không còn cảm thấy sợ Triệu Hùng nữa.
Triệu Hùng cất giọng lạnh lùng mà nói với Hà Thanh Vân: “Lập tức thả Diệu Linh ra! Mấy cô nhóc không đứng đắn các người, đúng thật là dạy mãi cũng không được mà.”
“Anh nói thả ra thì tôi sẽ lập tức thả ra hay sao? Triệu Hùng, anh cho rằng Hà Thanh Vân dễ bắt nạt lắm hay sao. Lần trước anh đánh tôi, tôi muốn nói cho anh biết được, Hà Thanh Vân tôi không phải là người dễ bắt nạt đến như vậy đâu.” Hà Thanh Vân nói xong thì lập tức xoay người lại, đi đến trước mặt của Lý Diệu Linh: “Bốp! Bốp!” Mấy tiếng bạt tai liên tiếp quất vào trên mặt của Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh thấy Hà Thanh Vân bắt nạt chính mình thì giống như phát điên mà la lớn lên: “Tôi liều mạng cùng với các người!” Nhưng mà bất kể cô ấy có giãy giụa đến như thế nào, cánh tay vẫn bị người ta khóa chặt, tóc cũng bị người nắm chặt không buông, nơi nào có thể tránh thoát được.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy em gái Lý Diệu Linh bị người ta tùy ý đánh tát thì làm sao có thể nhẫn nhịn được. Cô biết bản lĩnh của Triệu Hùng không tệ, cho nên nhanh chóng nói với Triệu Hùng: “Chồng! Nếu như những cô gái ngang ngược này đã không biết được trời cao đất rộng là gì, vậy thì anh cứ ra tay dạy dỗ các cô ấy một chút đi.”
“Ha ha! Muốn bắt nạt những cô gái như bọn tôi hay sao?”
Hà Thanh Vân đột nhiên vỗ hai tay vào nhau ba lần, từ phía bức tường đằng sau bỗng nhiên phát ra những tiếng “Sột soạt”, ngay sau đó, mười mấy tên côn đồ xã hội trên tay cầm theo gậy gộc lao ra.
Hà Thanh Vân đắc ý cười nói: “Triệu Hùng! Hôm nay tôi sẽ để cho anh biết được sự lợi hại của Hà Thanh Vân tôi.”