Lý Quốc Lâm thở dài nói: “Thanh Tịnh, Diệu Mai! Cảm ơn các con đã hiểu cho bố. Không phải bố sợ mẹ các con. Bố luôn tin rằng gia đình hòa thuận thì mọi sự mới hưng thịnh! Bụng dạ mẹ các con không xấu nhưng tính tình hơi tệ. Nhưng dù sao bà ấy cũng là người đã sinh ra các con và nuôi các con khôn lớn.”
“Đặc biệt là Thanh Tịnh, con đã có Dao Châu, hẳn là con cũng có thể hiểu được sự vất vả của người làm mẹ. Vì vậy, Thanh Tịnh à, hứa với bố là không được cắt đứt quan hệ với mẹ con.”
Lý Thanh Tịnh khẽ hé môi đỏ mọng, nói: “Bố cứ yên tâm, chỉ cần mẹ không ép con làm những việc quá đáng, con sẽ không làm vậy đâu.”
“Ừ.” Lý Quốc Lâm gật đầu, nói: “Chuyện của nhà họ Đào con tự xem mà làm, bố sẽ không can thiệp vào chuyện của con.”
“Con cảm ơn bố!”
Trong khoảnh khắc Lý Quốc Lâm quay đi, cánh mũi Lý Thanh Tịnh đã lên men, cô có thể thấy rõ ràng bóng lưng vốn dĩ rất cao lớn của bố mình Lý Quốc Lâm nay đã còng xuống.
Từ nhỏ, Lý Thanh Tịnh đã bị Đào Yên Hoa mẹ cô ép buộc phải làm đủ thứ việc mà cô không thích. Mỗi khi cô buồn, chính bố cô Lý Quốc Lâm là người đã khuyên bảo cô.
Người bố Lý Quốc Lâm là chỗ dựa tinh thần của chị em Lý Thanh Tịnh. Chỉ từ nơi bố, cô mới cảm nhận được hơi ấm gia đình. Bố như một ngọn núi cao sừng sững, bao dung họ, hết mực yêu thương chiều chuộng hai chị em họ.
Sau khi Lý Diệu Mai nhìn thấy bố mình Lý Quốc Lâm rời đi, vốn là cô muốn tố giác chuyện Triệu Hùng lén lút hẹn hò với Cố Minh Tuyết ngay tại chỗ, nhưng thấy trong nhà đã đủ loạn rồi, cô không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa. Cô bước lại gần Triệu Hùng, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh liệu hồn mà đối xử tốt với chị gái tôi! Anh mà để tôi phát hiện ra anh còn qua lại với con hồ ly tinh đó nữa thì tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!” Cô trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái rồi chạy theo Lý Quốc Lâm.
Thấy em gái Lý Diệu Mai thì thầm gì đó bên tai Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh nhíu mày nhìn Triệu Hùng đầy nghi ngờ, hỏi: “Triệu Hùng, Diệu Mai vừa nói với anh cái gì đấy?”
“À, em ấy bảo anh sau này phải đối xử với em tốt hơn nữa.”
Lý Thanh Tịnh khoanh tay lại, khóe miệng nở nụ một cười quyến rũ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái con bé này, chuyện học hành của mình chưa hiểu hết lại còn muốn xen vào chuyện của em.”
“Diệu Mai cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”
“Người ta nói anh rể thương em vợ nhất, xem ra đúng là như vậy rồi. Em đi tắm đây, anh đi dỗ Dao Châu đi kẻo con bé lại bị dọa sợ.”
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng rồi đi vào phòng con gái, trông thấy con gái Dao Châu đang rúc trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ.
Dao Châu vén một góc chăn lên, ngồi vào trong lòng Triệu Hùng, khẽ giọng hỏi: “Bố ơi! Tại sao bà ngoại cứ luôn cãi nhau với mẹ vậy?”
“Dao Châu, con còn nhỏ nên không hiểu được đâu.” “Nhưng con thấy mẹ luôn lén lau nước mắt, chắc là mẹ tủi thân nhiều lắm.”
“Đừng lo lắng nữa nhé! Chỉ cần có bố ở đây, sau này hai mẹ con sẽ không chịu oan ức gì cả.”
Dao Châu sau khi nghe xong liền hôn chụt một cái lên mặt Triệu Hùng, vui vẻ nói: “Con biết là bố không phải người yếu đuối mà! Bố là người hùng như siêu nhân vậy đó.”
“Được rồi, sau này bố sẽ là siêu nhân của Dao Châu nhé?”
“A! Vui quá! Bố của con là siêu nhân của nước Việt Nam!”
Triệu Hùng chơi với Dao Châu một hồi, đứa nhỏ rất mệt nên nằm xuống rồi nhanh chóng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đúng lúc này, trong phòng tắm bất chợt truyền đến một tiếng “Ui da!” Của Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng vội vàng chạy vào hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em làm sao thế?”
“Lúc nãy em vô tình trượt chân một cái, hình như bị trẹo chân rồi.” Lý Thanh Tịnh đau đến mức không kìm được, miệng xuýt xoa kêu đau.
Triệu Hùng thuận tay mở cửa phòng tắm, đập vào mắt anh là một thân hình xinh đẹp trắng nõn nà.
Lý Thanh Tịnh đưa tay kéo khăn tắm che trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp tức giận quay đầu quát lên với Triệu Hùng: “Ai cho anh vào đây?”
“Ôi trời! Lúc nào rồi mà em còn quan tâm đến chuyện này. Lại nói, em là vợ của anh, đâu phải anh chưa thấy bao giờ.” Triệu Hùng tắt van nước, định cúi người ôm Lý Thanh Tịnh lên.
Lý Thanh Tịnh làm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Triệu Hùng, chất vấn: “Chờ đã! Anh nhìn thấy khi nào?”
“Thấy trong mơ đó!”
Triệu Hùng nhe răng cười, cúi người xuống nhấc chân Lý Thanh Tịnh lên, một tay đỡ lưng cô, ôm cô vào trong giường.
Lý Thanh Tịnh nắm chặt khăn tắm, sợ khăn tắm trêи người tụt xuống, sau đó lại hỏi Triệu Hùng một câu: “Anh nói thật cho em, anh nhìn thấy từ bao giờ?”
“Bà xã ơi! Anh thật sự chỉ dám tưởng tượng trong mơ thôi mà!”
Thấy vẻ mặt Triệu Hùng không có vẻ gì giống như đang lừa mình, Lý Thanh Tịnh hừ mũi nói: “Nói cho anh biết nhé Triệu Hùng, tuy rằng em chưa đồng ý với nhà họ Đào là sẽ ly hôn với anh, nhưng em cũng không định sống giống như vợ chồng bình thường với anh. Chúng ta ở bên nhau chỉ vì một mục đích, đó là nuôi Dao Châu khôn lớn. Trước khi ly hôn, hai bên không được phép lên giường với người khác giới, một khi vi phạm sẽ phải ra khỏi nhà.”
Triệu Hùng biết rằng Lý Thanh Tịnh thuộc kiểu bà chủ độc tài, trước giờ cô luôn nói được làm được như vậy.
Tuy rằng đề nghị của Lý Thanh Tịnh có hơi tàn nhẫn đối với một người đàn ông như Triệu Hùng, nhưng nó lại có thể ràng buộc người vợ xinh đẹp của anh.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng vội vàng vui vẻ mà đồng ý.
“Anh đồng ý.”
Triệu Hùng thấy mắt cá chân của Lý Thanh Tịnh sưng lên thì nói với cô là đến chỗ hòm thuốc lấy thuốc. Thế nhưng loay hoay hồi lâu cũng không tìm thấy thuốc trị thương, anh lại lật đật chạy xuống lầu, đến hiệu thuốc mua một lọ thuốc xịt “Vân Nam Bạch Dược” trở về.
Sau khi giúp Lý Thanh Tịnh xịt thuốc xong, Triệu Hùng nói với cô: “Anh mua hai chai thuốc, một chai để em mang đến công ty, ban ngày xịt hai lần là được, buổi tối thì về nhà anh xịt cho em.”
Trông thấy Triệu Hùng phun thuốc cho mình rất cẩn thận, giọng điệu vô cùng quan tâm, Lý Thanh Tịnh hơi cảm động, nhẹ giọng nói với Triệu Hùng: “Được rồi, em biết rồi! Anh quay sang chỗ khác, em phải quấn lại khăn tắm.”
Triệu Hùng cực kỳ miễn cưỡng xoay người đi.
Lý Thanh Tịnh thử đứng lên rồi lại “Ui da!” một tiếng, chân cô vẫn không dám dùng sức.
Triệu Hùng quay đầu lại, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là chân vẫn không thể dùng sức được.” Trong lòng Lý Thanh Tịnh như có con nai chạy loạn, tim nhảy lên thình thịch, nếu không phải vừa rồi nhanh tay buộc chặt khăn tắm thì lại lộ hàng trước mặt tên Triệu Hùng này rồi.
“Đừng cố nữa! Kiểu gì cũng phải dưỡng thương năm bảy ngày mới được.”
Triệu Hùng không thể càm ràm mấy câu, bế ngang eo Lý Thanh Tịnh đi vào phòng của con gái Dao Châu.
Trong mũi Lý Thanh Tịnh tràn ngập mùi hormone nam tính của Triệu Hùng khiến cô mê say, khuôn mặt khẽ nổi lên ráng hồng.
Mình bị làm sao vậy? Sao mình có thể có những suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy với Triệu Hùng chứ?
Triệu Hùng cũng không dám cúi xuống nhìn thân hình nóng bỏng của bà xã Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh là mỹ nhân số một ở thành phố Hải Phòng, với chiều cao một mét bảy mươi, thân hình là tỉ lệ vàng hoàn mỹ, thừa một chút nữa thì thành béo, thiếu một chút thì lại thành gầy, làn da của cô trắng như tuyết, mịn màng như mỡ đông.
Triệu Hùng đang tuổi tràn đầy tinh lực, bị chọc cho phát hỏa, phải vào phòng tắm tắm nước lạnh mới dập tắt được lửa nóng trong người.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đã nấu xong bữa sáng, anh để Lý Thanh Tịnh ở nhà nghỉ ngơi hai thêm ngày nữa. Lý Thanh Tịnh nói rằng cô vừa nhận được đơn hàng của “Tập đoàn Văn Đầu”, phải ra ngoài sớm.
Triệu Hùng “Ồ” một tiếng, bắt đầu giúp con gái chải đầu mặc quần áo.
Mặc dù vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng chân của Lý Thanh Tịnh đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, chỉ là đi lại còn hơi tập tễnh.
Triệu Hùng muốn giúp con gái tết tóc, nhưng lại tết như một cái tổ chim, khiến con gái ồn ào trách anh một hồi.
Sau khi nhìn thấy nó, Lý Thanh Tịnh trách tay nghề của Triệu Hùng quá kém, rồi đích thân giúp Dao Châu tết tóc kiểu công chúa.
Sau khi cả gia đình ba người ăn sáng xong, Triệu Hùng chở bé con đến trường mẫu giáo trước, sau đó đưa bà xã Lý Thanh Tịnh đến công ty “Công ty Thiết kế bao bì Dao Châu”.
Triệu Hùng muốn tìm Cố Minh Tuyết để nói chuyện với cô ta về sự chuẩn bị thành lập công ty, đúng lúc này Trần Thiên Trung lại gọi điện đến.
“Cậu chủ, cậu bảo tôi điều tra chuyện xâm phạm của công ty Thanh Tịnh, đã có manh mối rồi.”
“Ồ?” Trong nháy mắt Triệu Hùng tràn đầy sinh lực, hỏi Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe xem nào.”
“Đúng là có người muốn hại Thanh Tịnh.”
“Là ai?” Triệu Hùng hỏi.
Cách một chiếc điện thoại, Trần Thiên Trung vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh trong lời nói của Triệu Hùng.
“Vũ Trần của tập đoàn Dương Thăng. Anh ta có một người em họ, hẳn là cậu sẽ thấy rất hứng thú cho mà xem. Tên người kia là Vũ Minh, bạn cùng lớp đại học của Thanh Tịnh.”
“Vũ Trần, anh họ của Vũ Minh?” Triệu Hùng vỗ đùi, bỗng chốc hiểu ra, nói: “Lẽ ra tôi nên đoán được là thằng nhóc Vũ Minh này làm trò sau lưng từ lâu rồi mới phải.”