Từ vườn sinh thái Dưỡng Niên Các của Cửu gia trở về, tâm trạng của Triệu Hùng vẫn luôn nặng nề.
Trần Thiên Trung có chuyện gạt anh, Cửu gia cũng có chuyện gạt anh.
Bọn họ đang giấu giếm chuyện gì? Tại sao những người này phải đối phó với Tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu? Bởi vì nhà họ Triệu nhiều tiền hay sao? Chuyện này không thể nào đơn giản như vậy!
Ngày mai là thứ sáu, cũng chính là ngày mà Lê Mai muốn mời cơm. Thứ bảy là ngày em họ của anh là Triệu Hiền mở buổi biểu diễn. Thứ ba tuần tới là sinh nhật của Lý Thanh Tịnh. Tiếp đó là một đống chuyện của Tập đoàn Thiên Vương và họ Đào… Mới nhìn thì có vẻ suốt cả ngày Triệu Hùng chỉ cần lái xe, không có gì phải lo lắng, nhưng trên thực tế, mỗi ngày anh phải đưa đón con gái, buổi tối còn phải luyện tập võ công, anh hận không thể chia mình thành hai người để có thể dễ dàng hoàn thành công việc.
Sau khi Trần Văn Sơn rời đi, chỉ còn lại hai người Triệu Hùng và Nông Tuyền.
Nông Tuyền thấy từ nãy đến giờ Triệu Hùng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, giống như có tâm sự gì, cậu ấy cũng không dám quấy rầy anh. Cậu ngồi dưới đất, dùng cành cây vẽ con rùa.
Nông Tuyền thích nhất là vẽ con rùa. Một mình ngồi chồm hổm dưới đất vẫn chơi vô cùng vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ mạch suy nghĩ của Triệu Hùng. Thấy cuộc gọi của Hoàng Nguyệt Ánh, anh trực tiếp nhấn nghe máy.
“Chị Ánh! Có chuyện gì vậy? Triệu Hùng hỏi.
Hoàng Nguyệt Ánh “Ừ!” một tiếng rồi nói: “Cậu Hùng! Chẳng lẽ cậu đã quên là hôm nay quán bar Hoa Đế của chúng ta sẽ khai trương chi nhánh mới à?”
Triệu Hùng “Ồ!” một tiếng, lúc này anh mới nhớ ra là có chuyện như vậy.
Nhiều người cho rằng Thành phố Hải Phòng có tên là Hải Phòng bởi vì đây là tên rút gọn của “Hải tần phòng thủ” được lập từ thời nữ tướng Lê Chân. Nhưng cũng nhiều quan điểm cho rằng Hải Phòng chính là tên “Hải Phòng sứ” mà tiền nhân Bùi Viện đã lập ra từ năm một nghìn tám trăm bảy mươi ba. Tên gọi Hải Phòng cũng được nhắc đến trong một dữ liệu khác, đó là khi người Pháp xâm lược miền Bắc lần thứ nhất, buộc nhà Nguyễn ký Hòa ước Giáp Tuất năm một nghìn tám trăm bảy mươi tư. Nhà Nguyễn và Pháp lập nên một cơ quan thuế vụ chung, quản lý việc thương mại ở vùng cảng Ninh Hải, gọi là “Hải Dương thương chính quan phòng”, được gọi tắt là Hải Phòng. Suốt hàng nghìn năm qua, Hải Phòng đã giữ vai trò là cầu nối giữa nước Việt và thế giới bên ngoài bằng đường biển.
Quán bar Hoàng Nguyệt Ánh nằm ở phía Nam Thành phố Hải Phòng.
Từ lúc quán bar Hoa Đế đi vào hoạt động, việc kinh doanh vẫn rất tốt, cho nên Hoàng Nguyệt Ánh tranh thủ nắm bắt thời cơ, lại mở ra một chi nhánh khác ở phía Bắc của Thành phố Hải Phòng. Hôm nay cũng đúng là ngày khai trương chi nhánh này.
Hoàng Nguyệt Ánh còn nói với Triệu Hùng là cô ta đã mời hai ngôi sao nhỏ là Phan Ngọc Anh và Lý Phương Nga đến giúp vui.
Sau khi nghe được tin tức này, Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh là khoảng tám giờ anh sẽ qua đó.
Trong cuộc sống hiện đại, quán bar là một nơi giải trí cho nhiều người đã bận rộn công việc suốt một ngày.
Tiết tấu cuộc sống đô thị rất nhanh, mỗi ngày, sau khi tan việc, mỗi người đều hy vọng toàn thân mình được buông lỏng, thoải mái.
Sau khi đến nhà trẻ đón con gái, Triệu Hùng lập tức bận rộn về nhà nấu cơm, để Nông Tuyền và làm bài tập với con gái trước, sau đó lại chơi đùa với cô bé.
Nhà trẻ cho rất ít bài tập, chỉ là viết một đến hai trang những chữ cái A, B hay C, hoặc là viết một chữ số trong khoảng từ một đến chín, nói chung vô cùng đơn giản.
Dao Châu vô cùng chăm chỉ làm bài tập, không đến mười phút, cô bé đã làm xong tất cả bài tập của mình. Sau đó, cô bé và Nông Tuyền bắt đầu chơi trò chơi xếp gỗ.
Mặc dù Nông Tuyền là một người luyện võ, hơi thô lỗ, nhưng tính tình cậu ấy lại rất kiên nhẫn, rất thích hợp chơi đùa với mấy đứa bé.
Sau khi Triệu Hùng nấu cơm xong, Lý Thanh Tịnh cũng về nhà đúng lúc.
Lý Thanh Tịnh thấy Nông Tuyền lại đang ở trong nhà mình, cô không nhịn được nhíu mày một cái. Cô thật sự không hiểu nổi Triệu Hùng đang suy nghĩ gì vậy. Anh biết rõ là cô không thích cái tên ngốc Nông Tuyền này, nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại dẫn cậu ta về nhà của họ.
Dường như Triệu Hùng đã nhận ra vẻ mặt không vui của Lý Thanh Tịnh, anh vừa nhận lấy túi xách trong tay Lý Thanh Tịnh, vừa nhỏ giọng giải thích bên tai cô: “Dao Châu muốn chơi đùa với Nông Tuyền, nên anh mới gọi cậu ấy tới nhà chúng ta.”
“Cậu ta có thể ăn cơm. Nhưng anh không được phép chơi game với cậu ta hoài như thế. Anh cứ như vậy, lỡ dạy hư con gái chúng ta thì sao?”
Mặc dù trong lòng Lý Thanh Tịnh vẫn không cảm thấy vui vẻ, nhưng cô cũng không nói câu gì khác khó nghe.
Triệu Hùng cho Lý Thanh Tịnh một cái ôm thật chặt. Anh cũng biết, muốn để Lý Thanh Tịnh tiếp nhận Nông Tuyền, phải tiến hành theo từng bước từng bước chứ không thể gấp rút được. Dù sao từ trước đến giờ, Nông Tuyền để lộ ra hình ảnh ngây ngốc, thiếu thông minh, không giống người bình thường.
Lý Thanh Tịnh đẩy Triệu Hùng ra, trừng mắt với anh rồi mắng nhẹ: “Anh muốn quỳ ván giặt đồ à? Nông Tuyền còn ở trong nhà đấy, để cậu ta thấy sẽ không tốt lắm.”
Triệu Hùng cười một tiếng rồi nói với cô: “Em nhanh đi rửa tay đi rồi ăn cơm. Lát nữa anh sẽ nói cho em biết một chuyện vui!”
“Chuyện vui gì? Có tin tức về nhà cửa rồi à?” Trong mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô mừng rỡ, vội vàng hỏi anh.
Triệu Hùng gật đầu một cái. Có một ngôi nhà mà anh cảm thấy rất tốt, hơn nữa ngôi nhà này cũng ở trong khu Lâm Phủ Gia Viên, rất gần ngôi nhà mà lúc trước họ ở. Bây giờ, chủ nhà kia đi ra ngoài vẫn chưa về, đợi sau này anh ta trở về, anh sẽ dẫn cô đi xem phòng.
“Thật sao?” Sau khi nghe thấy tin tức này, Lý Thanh Tịnh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô nói với Triệu Hùng: “Khi nào chủ nhà quay về, anh nhớ thông báo cho em. Đến lúc đó, em và anh cùng đi xem nhà.”
“Ừ! Đến lúc đó, chúng ta dẫn Dao Châu theo, ba người chúng ta cùng đi xem.”
Nói xong, Triệu Hùng gọi Nông Tuyền và con gái, báo với bọn họ là chuẩn bị ăn cơm.
Trong khi ăn cơm, Triệu Hùng nói rằng thông qua Trần Thiên Trung, anh biết trong Thành phố Hải Phòng có một người tên là “Cửu gia”. Trần Thiên Trung nói Cửu gia là một nhân vật lớn trong Thành phố Hải Phòng của họ. Ông ta tự mua một mảnh đất ở vùng ngoại ô thành phố, xây một khu vườn gọi là vườn sinh thái Dưỡng Niên Các. Hoàn cảnh nơi đó vô cùng yên tĩnh và mát mẻ, phong cảnh xinh đẹp, vô cùng thích hợp để nghỉ phép cuối tuần.
Lý Thanh Tịnh cũng từng nghe qua danh tiếng của Cửu gia, cô hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng! Cửu gia không phải người tốt đúng không?”
Triệu Hùng bật cười thành tiếng, anh nói với cô: “Sao Cửu gia lại không phải là một người tốt? Bây giờ ông ta cao tuổi rồi, đã rửa tay gác kiếm từ lâu, bây giờ chỉ toàn làm ăn đứng đắn.”
“Ông ta thật sự mời chúng ta đến đó à?”
“Đúng vậy! Quan trọng là hoàn cảnh vườn sinh thái thật sự rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp. Nếu em và con gái đến đó, chắc chắn hai người sẽ thích nơi đó, cho nên anh mới nói với em tin tức này.”
Nông Tuyền vừa ăn cơm, vừa chen miệng nói một câu: “Mợ chủ! Cậu chủ nói đúng rồi đấy, vườn sinh thái đó đúng là rất đẹp. Bên trong còn có dê nướng nguyên con, còn có thể câu cá, rau củ và trái cây đều là thực phẩm sạch. Con người của Cửu gia cũng rất tốt, ông ấy còn bảo tôi cũng đến đó chơi nữa mà.”
Thấy Nông Tuyền cũng khen nơi đó, dù sao cuối tuần công ty ngoài đến công ty cũng chỉ có thể đến lớp học năng khiếu với con gái, cũng không có nơi nào vui vẻ, vì vậy cô cũng gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được! Đợi chúng ta giải quyết chuyện phòng ốc, cuối tuần chúng ta lại đến chỗ Cửu gia câu cá chơi!”
Thấy Lý Thanh Tịnh đồng ý, trong lòng Triệu Hùng rất vui vẻ, anh lại nói thêm một câu: “Thanh Tịnh! Tối nay, anh và Nông Tuyền còn phải đi ra ngoài một chuyến, có thể hơn mười giờ anh mới về nhà.”
“Hai người đi làm gì vậy?” Lý Thanh Tịnh vừa ăn cơm vừa hỏi.
Triệu Hùng cũng không biết phải mượn cớ gì mới tốt, chỉ đành đổ lên người Trần Thiên Trung, anh nói Trần Thiên Trung có một người bạn, hai người hợp tác trên phương diện buôn bán, người bạn kia mở một quán bar, tối nay quán bar sẽ khai trương. Ông Thiên Trung để anh thay mặt ông, mua hai lẵng hoa, đến đó ăn mừng một chút.
Thấy Triệu Hùng đi làm việc đứng đắn, Lý Thanh Tịnh cũng không ngăn cản mà chỉ nói một câu: “Anh đi rồi nhớ về sớm! Nhà chúng ta có ăn trộm hai lần rồi. Ở nhà chỉ còn có em và con gái cũng không an toàn lắm.”
Triệu Hùng suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nói cũng đúng, vì vậy anh gật đầu đồng ý: “Em cứ yên tâm đi! Anh sẽ cố gắng về sớm một chút!”
Sau khi cơm nước xong, rửa sạch chén đũa, Triệu Hùng và Nông Tuyền rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà, Triệu Hùng gọi điện cho Trần Thiên Trung, để ông sắp xếp hai người, âm thầm bảo vệ Lý Thanh Tịnh và Dao Châu giúp anh. ANh nói tối nay mình phải đến chi nhánh của quán bar Hoa Đế, còn nói nhà mình đã có ăn trộm hai lần rồi, không được an toàn lắm.
“Có ăn trộm ư?”
Nghe vậy, Trần Thiên Trung lập tức hoảng sợ, nói với Triệu Hùng: “Bây giờ trong tay cậu vẫn có tiền mà, sao lại để vợ và con gái mình ở trong phòng trọ?”
“Cháu đã mua lại căn hộ mà lúc trước Tinh Tinh đã bán đi. Chẳng qua cháu vẫn chưa cho Tinh Tinh biết, muốn đợi đến sinh nhật cô ấy, lại cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.” Triệu Hùng giải thích với ông.
Sau khi nghe anh nói vậy, Trần Thiên Trung cũng bật cười: “Mấy người trẻ tuổi như cái cậu thật là… Chỉ thích những chuyện lãng mạn. À mà này! Bây giờ, thái độ của Lý Thanh Tịnh với cậu thế nào rồi? Không phải vợ cậu vẫn chưa cho phép cậu nằm lên giường của cô ấy chứ?”
“Chuyện này không vội! Không vội! Chuyện gì cũng phải từ từ mà!”
Vừa nghe vậy, Trần Thiên Trung cười nói: “Hai người trẻ tuổi cũng thật thú vị. Bây giờ tôi sẽ phái người đi qua đó bảo vệ mẹ con họ, cậu bận chuyện gì thì cứ đi đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng lái xe chở Nông Tuyền đến chi nhánh phía Bắc Thành phố Hải Phòng của quán bar Hoa Đế.
Triệu Hùng không muốn một phòng riêng mà để Hoàng Nguyệt Ánh sắp xếp cho anh một vị trí trong góc.
Sau khi đi vệ sinh, khi Triệu Hùng ra ngoài, anh gặp một cô gái ăn mặc rất quyến rũ.
Cô gái vị thành niên này cũng không phải là người xa lạ mà chính là Hà Thanh Vân – Người từng ức hiếp Lý Diệu Linh ở trong trường học đến hai lần.
Hà Thanh Vân là em ruột của Hà Quý Nam. Nếu không nhìn kỹ, đúng là Triệu Hùng cũng không nhận ra con bé này. Trên mặt trang điểm đậm cứ như yêu quái.
Hà Thanh Vân và Triệu Hùng chạm mặt nhau. Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, cô ta hoảng sợ, định xoay người chạy trốn nhưng lại bị Triệu Hùng bắt lại.
“Cái tên họ Triệu kia! Anh mau thả tôi ra!” Hà Thanh Vân vừa giãy giụa vừa hét lên.
Triệu Hùng đè Hà Thanh Vân lên đùi mùi, thẳng thắng cho cái mông nhỏ của cô ta hai bàn tay.
“Aaaaa… Cái tên biến thái này, sao anh cứ đánh tôi làm gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Thanh Vân đỏ bừng, cô giận dữ gầm thét