Mục lục
Chàng rể tỷ phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Triệu Hành đã mở “khách sạn Xuân Nghĩa” ở thành phố Hải Phòng nhiều năm qua. Ông ta quen biết rất nhiều người, làm sao có thể sợ hãi Triệu Hùng chỉ vì vài lời nói.


“Thằng nhãi, mày quỳ xuống thú nhận lỗi lầm với tao thì tao có thể bỏ qua cho mày. Nhưng nếu mày thực sự muốn chơi đùa quá trớn. Dù là Thiên Vương có đến cũng không giúp được mày đâu!”


Triệu Hùng có thể thấy rằng Nghê Triệu Hành là người có địa vị nhất định trong xã hội. Nếu không, ông ta cũng không dám nói ngang ngược với mình như vậy.


Triệu Hùng chưa kịp nói, Nghê Quần bên cạnh đã chen mồm vào.


“Bố! Bố không thể để cho thằng nhãi Triệu Hùng này làm vậy được. Con đã bị anh ta đánh rất đau. Anh ta đánh vào mặt con!”


“Im đi!” Nghê Triệu Hành hung dữ nói với con trai Nghê Quần.


Đứa con trai cặn bã này chưa bao giờ khiến Nghê Triệu Hành thôi lo lắng. Hôm nay không muốn để bụng cô bạn gái này to ra, ngày mai đi xin tiền bao cô gái khác. Có rất nhiều bạn gái nhưng không ai trong số họ là nghiêm túc. Điều khó chịu nhất là Nghê Quần luôn cùng sáu bảy người suốt ngày gây rối, chỉ mơ làm ông chủ, lần nào cũng là Nghê Triệu Hành dọn dẹp.


Thấy Nông Tuyền sắp đánh anh ta, trong lòng cậu dâng lên một cỗ kϊƈɦ động không thể kiềm chế. Vừa nãy cậu đánh chưa đã ghiền, nếu như nhiều người thì sẽ rất vui.


“Cậu chủ! Cậu muốn đánh nhau không?” Nông Tuyền dùng vẻ mặt ngây ngô hỏi Triệu Hùng.


“Đừng lo lắng, Nông Tuyền! Chúng ta sẽ bắt đầu nói chuyện khi tất cả mọi người đều đã ở đây. Điều này sẽ khiến mọi người không thể nói rằng chúng ta bắt nạt họ.”


Nghê Triệu Hành và con trai của ông ta suýt nữa tức chết. Họ đã thấy nhiều người kiêu ngạo, nhưng họ chưa bao giờ thấy người kiêu ngạo đến như vậy.


Có nhiều tiếng chân dồn dập vang lên, hàng chục người tầm bốn mươi tuổi bước vào. Những người này là anh em của Nghê Triệu Hành, bình thường họ làm giúp ông ta không ít chuyện như vậy cho nên ông ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với họ.


Người đứng đầu là một gã đàn ông béo nặng hơn hai trăm cân,ít nhất cũng phải 130kg.


Người đàn ông béo này có biệt danh là “Tiêu Béo”, vừa nhìn là biết một người tàn nhẫn khi đánh nhau.


Tiêu Béo lạnh lùng nhìn Triệu Hùng và Nông Tuyền, quay ra hỏi Nghê Triệu Hành: “Anh Hành, anh bảo chúng em gọi thêm người chỉ để đối phó với hai tên nhóc này sao?”


Nghê Triệu Hành gật đầu, nhắc nhở Tiêu Béo: “Béo, đừng coi thường hai người bọn họ, hai người đều đánh nhau rất tốt.” “Em không tin.Chúng ta đông người như vậy mà không đánh lại được hai thằng nhóc. Anh em, lên đi!”


Mấy chục người cùng nhau xông lên đánh Nông Tuyền và Triệu Hùng.


Nông Tuyền cười toe toét, hớn hở chạy ra ngoài. Chỉ với một cú đấm trực diện, một người bay ra ngoài như kiểu ném rác.


Nông Tuyền giải quyết cả hai người bằng một cú đá. Một lúc sau, đám người do Béo mang theo xông lên nhanh chóng rút lui. Chỉ trong nháy mắt, ba người bọn họ đã bị giết chết một cách dễ dàng?


Nghê Triệu Hành thấy Nông Tuyền là một con người rất khỏe, nhưng không ngờ anh ta lại khỏe đến nỗi có thể đánh bay một người đàn ông. Một cú đấm mà có thể hất tung một người nặng hơn 130 kg vào không trung. Tay của cậu ta chắc phải có sức mạnh kinh khủng lắm!


Nông Tuyền tuy hơi ngốc nhưng cũng biết phải bảo vệ Triệu Hùng. Sau khi đẩy lùi những người này, giống như một vị thần chiến tranh, oai phong lẫm liệt bảo vệ Triệu Hùng.


“Cậu chủ, những người này không đánh không đã ghiền gì nhỉ?” Nông Tuyền ngây ngốc hỏi Triệu Hùng.


“Đừng lo! Một lúc nữa sẽ khiến cậu đánh thích mới thôi.” Triệu Hùng châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút. Anh muốn xem bố con nhà họ Nghê có những ai, có thể tìm được bao nhiêu viện binh?


Tiêu Béo thì thầm vài lời với Nghê Triệu Hành, nói rằng gã đã mời Ngô Tranh, thuộc hạ của Cửu Gia.


Cửu Gia có ba cao thủ lớn, một là Ngô Tranh và hai người khác là Hắc Bạch song sát. Bạch là Bạch Trần, Hắc là Trương Tiểu Hắc.


Cửu Gia tuy đã rửa tay gác kiếm, bắt đầu kinh doanh buôn bán. Nhưng sản nghiệp dưới tay vàng thau lẫn lộn, bình thường do Bạch Trần và Trương Tiểu Hắc quản lý. Còn Ngô Tranh thì bảo vệ sự an toàn của Cửu Gia.


Triệu Hùng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Nghê Triệu Hành và Tiêu Béo và anh nghe thấy tên của “Cửu Gia”. Anh cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Cửu Gia, đại khái nói là anh có mâu thuẫn với chủ khách sạn Xuân Nghĩa,, đối phương đã yêu cầu “Bạch Trần” đến giúp.


Ngay sau đó, Cửu Gia đã trả lời tin nhắn của Triệu Hùng, nói rằng Ngô Tranh đang làm việc trong thành phố, sẽ nhanh chóng đến đó.


Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy tin nhắn, anh ta giẫm lên tàn thuốc trong tay, khóe miệng nở nụ cười cong cong, nói: “Nghê Triệu Hành! Một lúc nữa sẽ có người ông muốn gặp.”


Đúng lúc này, khách sạn lại có một nhóm người xông vào. Cầm đầu chính là Trịnh Duy, anh ta dẫn theo không đến ba mươi người.


Khi Nghê Quần nhìn thấy Trịnh Duy đến, anh ta nói với Nghê Triệu Hành: “Bố, bố thấy chưa! Anh Duy của con đây. Giờ bố biết con không phải đồ ngốc rồi chưa? Con nói con gặp chuyện thì anh Duy sẽ là người đến đầu tiên.”


Nghê Triệu Hành biết Trịnh Duy.


Thành phố Hải Phòng lớn như vậy, nhà họ Dương vẫn có chút thế lực ở đây, ít nhất mạnh hơn nhà họ Nghê. Ngay cả Nghê Triệu Hành cũng phải nể mặt Trịnh Duy vài phần.


Trịnh Duy quen Nghê Triệu Hành, anh ta đi ra trước mặt ông và chào hỏi: “Chú Nghê!”


Nghê Triệu Hành gật đầu nói với Trịnh Duy: “Cảm ơn chủ tịch Duy đã đến giúp chúng tôi.”


Trịnh Duy không trả lời, ánh mắt khóa ở trêи người Triệu Hùng, anh ta chế nhạo nói: “Triệu Hùng, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp ấy nhỉ?”


Triệu Hùng nhìn Trịnh Duy nói: “Trịnh Duy, anh muốn bảo vệ cái đám này sao?”


Trịnh Duy chế nhạo nói: “Đừng tưởng rằng mày là tài xế của Trần Thiên Trung mà chúng ta không dám động đến mày. Hôm nay ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được mày đâu.”


Hai bố con Nghê Triệu Hành và Nghê Quần nghe xong thì biến sắc. Chẳng trách Triệu Hùng lại kiêu ngạo như vậy, không ngờ Triệu Hùng lại là tài xế của Trần Thiên Trung, người giàu nhất Hải Phòng.


Nghê Triệu Hành hơi sợ hãi, lo lắng rằng Trần Thiên Trung sẽ trả thù giúp Triệu Hùng.


Trịnh Duy như nhìn thấu suy nghĩ của Nghê Triệu Hành, cổ vũ ông ta: “Chú Nghê, đừng sợ, cháu đã hỏi thăm rồi. Triệu Hùng này là tài xế do Trần Thiên Trung thuê. Về cơ bản, Trần Thiên Trung đã lui về ở ẩn và hiếm khi hỏi đến chuyện. Công việc kinh doanh của tập đoàn Hùng Quang. Ông ấy sẽ không bao giờ trở mặt với chúng ta chỉ vì một tài xế đâu”


Nghê Triệu Hành suy nghĩ một chút, đúng là như vậy. Chỉ là tài xế mà thôi, Trần Thiên Trung làm sao có thể đối đầu với nhà giàu thành phố Hải Phòng vì một người không liên quan. Nghĩ đến điều này, ông ta bỗng trở nên mạnh dạn.


Trịnh Duy giới thiệu với Nghê Triệu Hành: “Chú Nghê, bên cạnh cháu là Lão Qủy – bốn người mạnh nhất dưới tay anh Báo.”


Lúc này Triệu Hùng mới chú ý tới người đàn ông tên là “Lão Qủy” này, người này hình qua đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng thật ra chỉ khoảng ba mươi tuổi. Có vẻ chưa già đã yếu, chẳng trách lại được gọi là “Lão Qủy”.


Thành phố Hải Phòng có ba nhóm đại ca, theo thứ tự là Cửu gia, Văn Báo, Đại Kim.


Mấy năm gần đây, Cửu gia, Văn Báo và Đại Kim đều thay đổi, tuy làm ăn buôn bán nhưng trong tay đều nuôi rất nhiều đàn em.


Triệu Hùng và Văn Báo còn có Cửu Gia, đều có quan hệ qua lại. Nhưng chưa từng tiếp xúc với người tên “Đại Kim” này. Bởi vì Đại Kim có quan hệ mật thiết với người giàu có thứ hai thành phố Hải Phòng là nhà họ Hán. Nói cách khác, chỉ có bố con Hán Vân Hiển mới có thể mời Đại Kim làm việc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà thực lực của nhà họ Hán mạnh đến vậy.


Nghê Triệu Hành thấy bạn của mình là Cát Béo mời đàn em của Cửu gia tới giúp đỡ, Trịnh Duy mời đàn em của Văn Báo là Lão Qủy tới giúp đỡ. Ba thế lực lớn của thành phố Hải Phòng đã có hai rồi. Cho dù Trần Thiên Hùng có đích thân tới thì ông ta cũng không sợ.


Nghê Triệu Hành cười ha ha, chỉ vào Triệu Hùng mà nói: “Triệu Hùng, đây không thể trách tao được, là mày tự tìm đường chết.”


“Lên cho tao!” Nghê Triệu Hành hét to một tiếng.


“Chậm đã!”


Một tiếng nói vô cùng dõng dạc truyền tới. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Báo dẫn theo ba mươi người vào “Khách sạn Xuân Nguyên”.


Nghê Triệu Hành không ngờ Văn Báo đích thân đến, tưởng Lão Qủy gọi Văn Báo.


Văn Báo là một trong ba đại ca, Nghê Triệu Hành lập tức đổi dáng vẻ cung kính, chủ động ra đón, cười nói với Văn Báo: “Anh Báo! Một chút phiền phức nhỏ, sao anh còn đích thân đến?”


“Chát!” Văn Báo tát cho Nghê Triệu Hành một cái, tức giận mắng: “Nghê Triệu Hành, mày là đồ ngốc hả! Con trai mày làm chuyện xằng bậy thì cũng thôi, lão già như mày cũng theo nó làm ẩu?”


Nghê Triệu Hành bị đánh tỉnh mộng, nhưng Văn Báo đánh ông ta, ông ta không hề tức giận. Nếu như đắc tội Văn Báo, ngày sau ông ta sẽ sống không tốt.


“Anh Báo!” Lão Quỷ chào hỏi Văn Báo.


Văn Báo dạy dỗ Lão Quỷ: “Lão Quỷ, sau này cậu làm việc có thể động não được không, dính vào đó làm cái gì. Bò lại đây cho tôi!” Nói xong, ông ta đi tới bên cạnh Triệu Hùng, nói với Lão Quỷ: “Gọi cậu Triệu!”


Lão Quỷ vừa nghe thì trợn tròn mắt, gã biết đại ca Văn Báo có một chỗ dựa vững chắc, là “cậu Triệu”, không nghĩ tới lại là người trước mắt này. Lão Quỷ nhất thời cho rằng mình nghe nhầm, nói với Triệu Hùng: “Cậu Triệu, tôi không biết Trịnh Duy muốn đối phó với cậu, xin cậu rộng lượng đừng chấp tôi nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK