Bố mẹ Lý Thanh Tịnh, Đào Yên Hoa và Lý Quốc Lâm đã đến từ sớm. Sau khi giúp thu dọn đồ nằm viện xong, Triệu Hùng muốn dẫn Lý Thanh Tịnh rời đi.
Đào Yên Hoa lên tiếng: “Đợi chút đã!”
Lý Thanh Tịnh có phần ngạc nhiên, nhíu mày không hiểu hỏi mẹ mình: “Mẹ, còn chuyện gì nữa sao?”
“Vũ Minh nói lát nữa sẽ lái xe đến đón con!” Đào Yên Hoa nháy mắt với con gái Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh tỏ vẻ không vui, đáp: “Con không cần anh ta đón!”
Sau đó, cô ngẩng lên hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, không phải anh lái xe tới à?”
“Đúng vậy!”
Triệu Hùng thầm nghĩ, tên Vũ Minh này xem ra là quyết tâm muốn dây dưa với vợ mình rồi, đây là lúc nên đánh cho anh ta một cú để anh ta biết khó mà lui.
“Vậy chúng ta đi thôi, khỏi cần chờ anh ta.”
Lý Thanh Tịnh vô cùng cố chấp, dẫn đường đi ra ngoài.
Đợi đến lúc ra tới trước cửa bệnh viện, Lý Thanh Tịnh đã thấy một chiếc xe Bentley đen đỗ ngay trước mặt mình.
Cửa xe mở ra, Vũ Minh bước xuống, đoạt lấy chiếc túi nhỏ trong tay Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh bận họp nên đến trễ, mau lên xe đi!”
Triệu Hùng bước lên, đoạt lại đồ trong tay Vũ Minh, lạnh lùng nói: “Vũ Minh, khi không anh lại ân cần thế làm gì? Lý Thanh Tịnh là vợ tôi, xuất viện cũng cần anh đến đón à?”
Sự lúng túng hiện lên trêи gương mặt anh tuấn của Vũ Minh.
Lại nghe tiếng Đào Yên Hoa đáp lại: “Là tôi bảo Vũ Minh tới đấy.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vũ Minh cũng biết điều mà nói hùa theo: “Phải phải phải, là dì bảo tôi tới đón Thanh Tịnh.”
Đào Yên Hoa cũng thêm dầu vào lửa: “Thanh Tịnh, xe của Vũ Minh là Bentley đấy, con lớn vậy rồi cũng chưa từng ngồi thử đúng không? Nhanh lên xe đi chứ.”
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười lạnh đáp: “Không cần, con vẫn muốn ngồi xe của Triệu Hùng hơn. Triệu Hùng, xe anh ở đâu?”
“Xe ở bãi đỗ xe, em cứ đứng đây chờ anh, anh lập tức đi lấy ngay.” Nói rồi Triệu Hùng vội vã cầm đồ chạy đi mất.
Để đón Lý Thanh Tịnh xuất viện, Triệu Hùng đã cố ý đổi sang đi xe của Trần Thiên Trung. Chiếc Volkswagen Phaeton bị đụng hư anh đã để lại đó cho Trần Thiên Trung sai người mang đi sửa, còn bản thân anh chuyển sang chiếc xe Rolls Royce màu vàng chuyên dụng của ông.
Lúc Triệu Hùng lái chiếc Rolls Royce đến đỗ trước cửa bệnh viện, mấy người Lý Thanh Tịnh, Đào Yên Hoa vẫn còn nhìn ngó, nghĩ sao mãi mà tên nhóc Triệu Hùng chưa đến?
Đến lúc thấy Triệu Hùng bước xuống từ chiếc Rolls Royce, trong nháy mắt hai vợ chồng Đào Yên Hoa và Vũ Minh đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Lý Thanh Tịnh thì cũng bình thường, cô biết Triệu Hùng lái xe cho Trần Thiên Trung nhưng không ngờ anh lại lái chiếc Rolls Royce của người ta đến đây.
“Thanh Tịnh, lên xe đi!” Triệu Hùng nhẹ nhàng đỡ Lý Thanh Tịnh lên xe.
Lý Thanh Tịnh gật đầu nói với Vũ Minh: “Anh Minh, cảm ơn anh đã từ xa đến đón, chúng tôi đi trước.”
Vũ Minh gật đầu, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Triệu Hùng không quên châm chọc Vũ Minh: “Anh Minh, đừng tưởng lái xe Bentley thì có thể lên mặt! Người thực sự giàu có đều rất khiêm tốn.”
Hai vợ chồng Đào Yên Hoa quay ra nhìn nhau rồi cũng theo lên xe Rolls Royce. Mặc dù nhà họ Đào ở thành phố Hải Phòng cũng là gia đình giàu có nhưng họ cũng chưa từng ngồi lên một chiếc Rolls Royce sang trọng thế này.
Bởi vì loại xe này không phải cứ có tiền là sẽ mua được, nó là một vật biểu trưng thân phận. Cả thành phố cũng mới chỉ có hai chiếc Rolls Royce mà thôi.
Bố vợ Lý Quốc Lâm của Triệu Hùng lên tiếng khen ngợi anh: “Triệu Hùng à! Tên nhóc này giỏi quá nhỉ. Mới mấy ngày không gặp mà đã lái được xe Rolls Royce rồi.”
“Bố, đây là xe của ông chủ con.” Triệu Hùng vừa lái xe vừa đáp.
Lý Quốc Lâm tò mò hỏi thêm: “Ông chủ cậu có thể lái được Rolls Royce thì thân phận cũng không đơn giản nhỉ. Ông ta là ai thế?”
“Ông ấy là Trần…”
Triệu Hùng vừa định nói ra ba từ “Trần Thiên Trung” đã bị Lý Thanh Tịnh cướp lời: “Ấy! Bố, ông chủ của Triệu Hùng là một vị họ Trần.”
Cô không muốn để bố mẹ biết, Triệu Hùng làm tài xế cho Trần Thiên Trung. Nếu không, với tính cách của mẹ cô thì chắc chắn sẽ léo nhéo không ngừng, ép anh đi tìm Trần Thiên Trung.
Đào Yên Hoa khoanh tay, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng à! So với lúc trước thì cậu cũng có chút tiến bộ rồi đấy, ít ra còn biết ra ngoài làm việc. Tuy nhiên cậu vẫn còn kém xa con rể mẫu mực trong lòng tôi lắm.”
Triệu Hùng cảm thấy dường như mình đã nghe lầm, đây là lần đầu tiên mẹ vợ anh Đào Yên Hoa khen ngợi. Anh vui vẻ đáp lời: “Mẹ, con sẽ cố gắng.”
“Chỉ cố gắng thôi thì chưa đủ đâu, tốt nhất cậu nên lăn lộn thành ra dáng người đi. Bằng không, chúng tôi không xem thường cậu thì người ta cũng chỉ trỏ Thanh Tịnh nhà chúng tôi là bông hoa lài cắm bãi phân trâu đấy.”
“Mẹ, mẹ lại bắt đầu nói nhảm rồi!”
Lý Thanh Tịnh không muốn nghe tiếp những lời lải nhải của mẹ mình nên đã lên tiếng ngắt lời bà ta.
“Con bé này đúng là khó bảo mà. Mẹ nói có mấy câu mà con lại chê mẹ nói nhảm à?”
“Mẹ vốn đang nói nhảm mà! Không tin thì mẹ hỏi bố con đi.”
Lý Quốc Lâm cười đáp: “Là hơi nhảm chứ!”
“Ông bảo gì cơ?” Đào Yên Hoa dùng tay véo tai Lý Quốc Lâm, nghiêm nghị hỏi.
“Úi đau! Bà không chỉ nói nhảm mà còn có phần hơi bạo lực nữa.”
Lý Thanh Tịnh nhìn bố mẹ đùa giỡn nở một nụ cười, tựa như cô đã thường xuyên nhìn thấy cảnh này rồi.
Triệu Hùng đưa hai vợ chồng Đào Yên Hoa về nhà trước rồi mới lái xe đưa Lý Thanh Tịnh về phòng trọ.
Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày rồi mới đến công ty. Cô nghiêm túc nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sau này chúng ta dùng xe của mình, anh cứ lái xe của ông Trung suốt cũng không tốt. Lái Rolls Royce cũng có phần phô trương quá.”
“Được rồi! Nhưng đó là con xe rẻ nhất của ông Trung rồi, chỉ đáng bảy tỉ thôi. Không phải chiếc Volkswagen Phaeton vừa mới bị anh đụng hư đó sao, ông Trung đã bảo anh Phong mang đi sửa rồi. Nếu Rolls Royce phô trương quá thì anh lại đổi sang một chiếc Mercedes Benz hay BMW vậy.” Triệu Hùng đột nhiên nhớ ra vợ mình cũng chưa có xe đi liền nói với cô: “Thanh Tịnh, có cần anh mượn ông Trung một chiếc xe cho em lái không? Công ty em còn phải làm mới, ngày nào cũng bắt xe đi không ổn lắm.”
“Thôi đừng mượn! Anh mới vừa đi làm ở chỗ ông Trung, chúng ta không thể làm phiền người ta được. Thế này đi! Lúc đó anh đưa cho em 3 tỷ rưỡi, ở đây còn lại mấy trăm triệu. Anh am hiểu xe như vậy thì mai anh cùng em đến chỗ bán xe mua một chiếc để dùng đi.”
“Em muốn mua chiếc bao nhiêu tiền?”
“Có thể lái được là được rồi!”
Nếu Lý Thanh Tịnh đã cương quyết như vậy thì Triệu Hùng cũng không ép cô phải nhận xe của ông Trung nữa.
Tối hôm ấy, Triệu Hùng lập tức qua chỗ Trần Thiên Trung đổi lại một chiếc Mercedes Benz giá gần 4 tỷ đem về, lái Rolls Royce quả thực phô trương quá. Chiếc xe Mercedes Benz gần 4 tỷ này cũng xem như một chiếc rất bình thường của Trần Thiên Trung rồi.
Sau khi đón con gái Dao Châu về, Triệu Hùng thấy con gái từ lúc lên xe đến giờ vẫn buồn rầu không vui. Anh hỏi thăm cô bé: “Dao Châu, hôm nay tâm trạng con hình như là không tốt mấy nhỉ?”
Dao Châu bĩu môi đáp: “Hừ! Hôm nay đúng là tức chết con rồi.” Lúc nói chuyện, bắp chân của cô bé còn đạp loạn xạ.
“Sao thế?” Triệu Hùng đang lái xe, quay đầu hỏi con gái.
“Thì Trần Tiểu Thỏ nói nhà chúng ta bán căn nhà lớn đi rồi giờ ở chuồng chó đó.”
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng không khỏi cau mày. Trong đầu nghĩ: Sao bây giờ, trẻ con còn nhỏ vậy mà đã bắt đầu so đo thiệt hơn rồi?
Triệu Hùng biết đứa nhỏ có cái tên Trần Tiểu Thỏ ấy, nhà của nhóc đó và nhà Triệu Hùng vốn đều ở chung trong một khu hạng sang. Chắc chắn bọn họ biết chuyện công ty của Lý Thanh Tịnh phá sản phải bán nhà nên trẻ nhỏ ở nhà trẻ mới học theo như vậy.
Thấy con gái tức giận không thôi, Triệu Hùng an ủi Dao Châu: “Dao Châu, mặc dù nhà chúng ta ở có phần cũ nát nhưng không sao, đó là nhà cho người ở chứ không phải chuồng chó. Với cả, bố hứa với con sẽ nhanh nhanh kiếm tiền mua lại căn nhà lớn của chúng ta. Đến khi ấy, con hãy nói với Trần Tiểu Thỏ, nhà chúng ta cũng có thể ở trong nhà lớn.”