"Báo cáo lão đại, không tìm thấy Thời tiểu thư ạ."
Sắc mặt Nam Huyền Dạ càng tối sầm, ánh mắt lạnh như băng liếc qua vị bác sĩ kia, sau đó rời đi.
Vì ông ta đã cứu cô, nên ông ta sẽ sống.
Vị bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi chẳng biết từ khi nào đã ướt đẫm lưng áo, nhìn Uyển Nhi đã chết lại không đành lòng, đưa cô ta đến nghĩa trang chôn cất.
Có một điều mà ông ta không nói ra là khi cấp cứu cho Thời Ninh còn phát hiện ra cái thai được hơn một tuần tuổi rồi, đáng tiếc đứa bé cũng không giữ được.
(chỗ này là qhe bị rách bcs và cả 2 ng đều k bt, Thời Ninh có thai từ trước đó r)
Có những người, tốt nhất là không nên dây vào, đặc biệt là khi đã mất bình tĩnh!
"Là kẻ nào?!"
Là kẻ nào đã ngang nhiên ngay trước mắt anh cướp đi bảo bối?!
"Lão đại, đã xem camera của bệnh viện rồi ạ, đúng là Thời tiểu thư được đưa đến đây, sau đó thì toàn bộ lúc sau đã bị xóa."
Nam Huyền Dạ lại càng tức giận
"Bằng mọi giá phải tìm được!"
Sau đó chiếc ô tô đen lao vun vút đi về Nam gia, người làm bên trong nhìn thấy anh đã về thì đồng loạt sợ hãi, gương mặt của Nam Huyền Dạ đáng sợ chưa từng thấy. Cô gái lúc nãy báo tin cho anh vì quá sợ mà lao ra giải thích
"Lão đại...chúng tôi không biết gì hết, tất cả là do Uyển Nhi..."
Nam Huyền Dạ dừng lại, đưa ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta, một viên đạn nữa lại ghim thẳng vào giữa trán cô ta. Tất cả mọi người ở đó đều run rẩy sợ hãi mà không dám hét lên, anh quét mắt nhìn toàn bộ bọn chúng, sau đó đi thẳng lên lầu.
Vừa mở cửa vào căn phòng của cô, Nam Huyền Dạ đã thấy cái giường lạnh lẽo trống không, chăn gối được gấp gọn gàng, cốc nước ở đầu giường chỉ mới uống được một nửa.
"Bảo bối, em đang ở đâu..."
Nam Huyền Dạ rất nhớ cô, anh định trở về còn mua quà cho cô, muốn ôm cô vào lòng mà hôn cô âu yếm. Cho dù cô có làm mình làm mẩy với anh, cho dù cô có hận có ghét anh thì anh vẫn cam tâm tình nguyện gánh chịu hết tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô ổn và ở ngôi biệt thự này đợi anh về...
Nhưng cô đã không còn ở đây nữa, trên giường chỉ còn lưu lại mùi hương sữa tắm thoang thoảng, bảo bối của anh nâng trên tay còn sợ vỡ lại bị người khác bắt đi, còn vừa gặp tai nạn xong. Nếu rơi vào tay của những kẻ từng có thù oán với anh, chúng sẽ làm hại tới cô.
Nam Huyền Dạ siết chặt một góc chăn, anh không dám nghĩ thêm nữa, anh sợ...anh sợ cô thực sự rơi vào tay của bọn chúng. Đối với anh, Thời Ninh là quý giá nhất, cho dù có phả đánh đổi mọi thứ để đổi lấy cô thì anh cũng bằng lòng.
"Bảo bối...anh nhất định sẽ tìm được em..."
Nam Huyền Dạ lẩm bẩm, ánh mắt anh lạnh không thể tả, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ.
*****
Trong lúc này, tại bệnh viện riêng của Ôn gia, Thời Ninh đang yếu ớt nằm trên giường, cô vẫn đang phải thở oxy, đã phẫu thuật xong nhưng vẫn chưa tỉnh.
Ôn Hạo đứng một bên nhìn cô, may mà phẫu thuật rất thành công, nhưng bác sĩ nói rằng có thể sẽ có di chứng sau khi cô tỉnh lại.
Ôn Hạo thở dài, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại, dặn dò người làm phải chăm sóc cô kĩ lưỡng, có chuyện gì phải ngay lập tức thông báo cho anh.
"Alo bác Thời, cháu đã tìm thấy Thời Ninh rồi."
Ông bà Thời nghe xong lập tức cuống quýt chạy đến Ôn gia, trông thấy cô đang nằm trên giường bệnh mới vội vàng hỏi
"Con bé sao thế này?"
"Cô ấy hiện tại không sao rồi, bị tai nạn, may mà cấp cứu kịp thời."
"Sau này thì sao? Con bé có sao không?"
"Bác đừng lo, bác sĩ nói có thể sẽ để lại di chứng cũng có thể hoàn toàn không sao."
Ông Thời thở phào nhẹ nhõm, Ôn Hạo nói với bọn họ
"Hai bác cứ ở lại đây với cô ấy, cháu có việc nên xin phép đi trước."
Ông Thời gật đầu cảm ơn, bà Thời cũng nhẹ mỉm cười tiễn anh. Ôn Hạo ra ngoài khép cửa nhẹ nhàng cẩn thận, trước lúc đi còn nhìn bọn họ một lần nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, ông Thời còn chạy ra cửa ngó xem coa ai đứng canh không, phát hiện ra không có ai thì mới chạy lại, nói nhỏ với bà Thời
"Con bé bị thế này, không biết bao giờ mới tỉnh lại?"
"Tôi cũng không biết, nó mất tích cả tháng trời, dù sao hiện tại trở về cũng tốt cho chúng ta."
Ông Thời nhìn gương mặt tái nhợt của cô không nói gì, bà Thời thì khoanh tay đứng một bên, nhìn các chỉ số đang chạy trên máy chả hiểu gì.