• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngoan...để anh ôm một chút. Anh rất nhớ em."

Nam Huyền Dạ nỉ non, cánh tay càng siết chặt vòng eo mảnh khảnh. Trái tim Thời Ninh như bị cọ xát, nhưng cô sẽ không mềm lòng.

Cô biết người đàn ông này không hề đẹp đẽ giống như vẻ ngoài ấy. Mà ẩn sâu bên trong là sự nguy hiểm đến cùng cực.

Thời Ninh không trả lời, Nam Huyền Dạ cảm nhận cô một chút rồi đặt môi xuống phần ót thơm tho, mút mạnh.

"A!"

Cô bị bất ngờ, liền kêu lên.

Nam Huyền Dạ còn day day dấu răng lên đó, hài lòng nhìn vết hôn đỏ ửng xen lẫn dấu răng. Một bàn tay đã di chuyển đến phần da thịt mềm mại lộ ra dưới váy, mang theo dục vọng nguy hiểm

"Không..."

Thời Ninh phản kháng nhưng Nam Huyền Dạ vẫn không ngừng lại. Anh xoay đầu cô đối diện với gương mặt mình, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó mới chậm rãi nói

"Nếu không muốn ăn cháo, vậy thì anh sẽ ăn em."

Thời Ninh đờ người, sau vài giây Nam Huyền Dạ đặt môi xuống đôi môi anh đào mà anh nhung nhớ bấy lâu "hết thời gian rồi, bảo bối." Vốn dĩ anh không cho cô thời gian quyết định, còn đưa cho cô sự lựa chọn làm gì.

Cô giãy ra, tay nhỏ đánh đánh vào người anh, nhưng sức lực như gãi ngứa. Thời Ninh càng phản kháng thì anh lại càng thích, đầu lưỡi mạnh bạo luồn vào trong miệng hút lấy hết mật ngọt của cô, môi lưỡi hòa quyện quấn quýt, anh nhắm mắt vào, biểu cảm rất thoải mái hưởng thụ, còn động tác lại vô cùng cuồng dã.

Môi lưỡi Thời Ninh giống như là bị ngấu nghiến ăn hết, Nam Huyền Dạ đẩy cô nằm xuống giường, chân anh ghì chắc hai chân không cho cô vùng vẫy. Tay ở bên trên xoa lên vùng đùi trắng mịn, sau đó đem theo sự nóng bỏng lên bộ ngực đầy đặn mềm mại.

"Buông tôi ra..."

Thời Ninh rên rỉ giữa môi lưỡi anh, gấp gáp đến độ khóe mắt đỏ hoe. Nam Huyền Dạ giống như không nghe không thấy, chỉ một tay đã xé rách chiếc váy trắng trên người cô, thân thể Thời Ninh lập tức lộ ra rõ ràng trước mắt Nam Huyền Dạ. Cả người cô chỗ cần đầy đặn có đầy đặn, chỗ cần thon nhỏ có thon nhỏ, thân hình giống như nữ thần ngay từ lần gặp đầu tiên đã làm cho Nam Huyền Dạ si mê. Vẻ đẹp thanh thuần đó giống như thuốc phiện, khiến anh cam tâm chìm đắm.

"Bảo bối của anh..."

Nam Huyền Dạ vừa mân mê điểm nhạy cảm trên ngực cô, vừa thủ thỉ gọi. Thời Ninh bị anh chế trụ nên không thể làm gì, lí trí mách bảo muốn thoát ra nhưng phản ứng cơ thể thì lại hoàn toàn ngược lại, cô hận chính cơ thể này đang đón nhận anh, mặc anh chiếm hữu.

"Đừng...đừng mà...làm ơn buông tôi ra."

Thời Ninh van xin, còn Nam Huyền Dạ nhanh chóng cởi áo, dục vọng căng tràn đâm sâu vào trong cơ thể cô, cảm xúc sung sướng lan tràn khắp cơ thể anh, hông anh bắt đầu luận động nhanh dần, không để cô kịp phản ứng.

"A..."

Thời Ninh rớt nước mắt nhìn xuống, không...không được...Nam Huyền Dạ không đeo bao...đây là lần đầu tiên anh không đeo bao...

"Đừng...Nam Huyền Dạ, xin anh đừng làm thế...làm ơn đeo bao vào đi."

Trên môi anh là nụ cười ma mị quen thuộc

"Bảo bối...sinh con cho anh, được không?"

Đầu óc Thời Ninh lập tức nổ bùm một tiếng, anh muốn cô sinh con cho mình sao? Sinh con cho một người tàn nhẫn, bắt ép, còn trói buộc sự tự do của cô ư?

Không...cô không muốn!

Cô không muốn phải sống như thế, cô muốn thoát ra khỏi đây, muốn sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng Nam Huyền Dạ lại không cho phép điều đó. Anh bắt cô ở lại bên cạnh mình, tình yêu của anh điên cuồng, chiếm hữu, càng bất chấp luân thường đạo lí.

Chỉ cần cô muốn, bất cứ thứ gì trên đời này anh cũng có thể cho cô. Cả kể mặt trăng trên trời, nhưng chỉ có duy nhất một thứ không được, đó chính là sự tự do.

Thời Ninh giống như là chú chim xinh đẹp trong lồng bị xiềng xích vây hãm, không có cách nào thoát ra.

"Bảo bối...anh yêu em. Nam Huyền Dạ rất yêu em, đồng ý sinh con cho anh, được không?"

Chỉ cần có một đứa con, thì cô sẽ không muốn rời đi nữa.

"Không..."

Thời Ninh nức nở, ánh mắt Nam Huyền Dạ tối lại, giọng nói đã khác hẳn ban nãy

"Bảo bối. Em chỉ có thể thuận theo anh, không có sự lựa chọn nào khác đâu..."

Vừa nói xong, anh đã thúc mạnh một cái, Thời Ninh rên rỉ bám vào tay anh, nước mắt giống như những viên trân châu rơi xuống, Nam Huyền Dạ là như thế, vừa có thể dỗ dành ngọt ngào như mật khiến người khác chìm đắm, lại vừa đẩy người ta xuống vực sâu vạn trượng.

Cô giống như chiếc thuyền nổi dập dềnh trên mặt biển, mặc cho anh chiếm hữu, mặc cho anh nhấn chìm vào bể sâu dục vọng...

Cảm giác đê mê làm cho đầu óc Thời Ninh bắt đầu không được tỉnh táo, Nam Huyền Dạ vừa hôn vừa xoa bóp ngực cô, cả người cô đều là dấu hôn, bên dưới càng làm càng hăng, dục vọng của anh tràn đầy không chút suy chuyển, trong phòng là một bầu không khí nóng bỏng cũng tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ. Bát cháo trên đầu giường đã nguội, còn hai thân ảnh trên giường vẫn quấn lấy nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK