Anh không màng nước đang chảy xuống cả hai người, động tác vừa nhanh và mạnh ép cô lên tường ngấu nghiến hôn.
Đôi môi anh nóng rực như lửa, mang theo cuồng bạo khó kìm nén tiến vào. đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi cô không cho cô trốn tránh, hơi thở và làn môi của cô thật ngọt ngào và nóng bỏng, nó khiến cho cả tâm trí anh không cách nào cưỡng lại được.
Gò má của cô cũng dần đỏ bừng, bàn tay chạm vào ngực anh muốn đẩy anh ra thì bỗng run nhẹ, giống như trái tim cô vậy. Hơi ấm này cô đã luôn khao khát từ lâu.
Nam Huyền Dạ nhạy cảm phát giác, càng nâng đầu cô lên rồi hôn sâu hơn, bàn tay sau lưng cô khóa vòi nước lại, cả người cô ướt đẫm lộ ra hai trái đào trắng nõn mềm mại đang phập phồng dưới lớp vải, đường cong như ẩn như hiện đầy mê người.
Mắt anh giờ đây đã bị dục vọng chiếm cứ, bảo bối của anh thật đẹp...Lí trí anh đã sớm ném ra ngoài cửa sổ, bàn tay cởi cúc áo cô ra rồi cúi đầu xuống nơi đó mút mát.
"A..."
Môi lưỡi anh không báo trước mà mút mát hai đỉnh đồi mềm mại, tay anh vòng ra sau lưng cô cởi nốt áo lót đang vướng víu rồi quăng nó đi, thành thạo và nhanh đến nỗi cô không kịp ngăn anh lại.
"Nam Huyền Dạ... ưm..."
Cô rên rỉ, cả người run lên. Tay nhỏ chống lên vai anh rồi lại buông xuống như sợ chạm vào vết thương ban nãy.
"Bảo bối à...tại sao em có thể đẹp như thế được cơ chứ..."
Anh tạm dừng động tác, nhưng mặt vẫn giữ ở nơi mềm mại ngọt ngào ngước lên nhìn cô. Mái tóc anh hơi rối nhưng không hề ảnh hưởng tới nhan sắc điển trai đó.
Câu nói đó càng làm trái tim cô đập nhanh hơn, khóe môi anh mỉm cười gian tà lướt xuống dưới rồi dừng ở nơi tư mật.
Hơi thở anh nóng rẩy phả vào nơi đó, Thời Ninh càng run rẩy tợn, rõ ràng lí trí và trái tim cô đang tranh đấu vô cùng quyết liệt, cô đã tự nhủ sẽ không mắc bẫy anh lần nữa, thế mà cơ thể này lại phản ứng với anh.
"Đừng...Nam Huyền Dạ... "
Anh cười một cái không đáp lời rồi kéo nốt chiếc quần nhỏ trắng tinh đáng yêu đó xuống, đầu lưỡi như con rắn trườn vào.
"A!"
Cô kêu lên một tiếng, nắm lấy vài lọn tóc anh. Hành động này thật sự quá kích thích! Quá gợi cảm...
Cho dù cô có phản kháng thì cơ thể cô luôn thành thật hơn cả.
Vòng eo Thời Ninh không tự chủ được mà uốn éo, bên dưới đã ướt đẫm, còn anh vẫn đang say mê liếm láp.
"Đừng...ưm..."
Cô phải lấy tay bịt miệng để ngăn tiếng rên rỉ của mình, đây là lần đầu tiên anh làm như thế. Nam Huyền Dạ nhìn bộ dạng bị kích tình đó của cô, phần dưới cũng đã sớm khó chịu lắm rồi, nhưng anh cố nhịn nó lại. Cả người cô run rẩy đứng không vững, khoảnh khắc khoái cảm sắp dâng trào thì anh đột nhiên ngừng lại rồi nâng một chân cô để lên khuỷu tay mình, toàn bộ mọi điểm nhạy cảm đều phơi bày trước mắt anh. Cả khuôn mặt cô cũng đỏ rực mê người, ánh mắt sóng sánh mê đắm nhìn anh.
Nam Huyền Dạ cười, bàn tay vuốt ve cả người cô khiến cô càng thêm khó kìm nén. Đôi môi anh cách môi cô rất gần, ánh mắt anh sáng rực khóa chặt lấy cô.
"Bảo bối, nói yêu anh đi, nói em muốn anh...anh sẽ cho em..."
Thời Ninh lộ ra vẻ mặt uất ức như sắp khóc, cái cảm giác ham muốn mãnh liệt như giày vò cô, còn anh thì như muốn ép cô phải thừa nhận tình cảm của mình, tính cách bá đạo chiếm hữu không thay đổi.
"Ư.."
Cô cắn chặt đôi môi hồng nhuận. ngón tay anh đã khám phá vào bên trong, càng tăng thêm kích tình cuồng nhiệt. Thời Ninh lại nhớ về cái đêm cuồng dã của bọn họ hai năm trước, chính là cái đêm mà anh đã mang bảo bảo vào trong cô.
"Nào...bảo bối, em nói đi."
Thời Ninh bị anh kích thích bên trong, lí trí đã mờ dần. Chỉ trong một giây thôi, cô muốn đắm chìm cùng với người đàn ông này, không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
"Em yêu anh..."
Cô lí nhí trong miệng nói ra, tuy vậy anh vẫn có thể nghe thấy. Hô hấp trong anh như ngừng lại, ánh mắt sững sờ mất ba giây nhìn cô, hàng mi cô cụp xuống run rẩy như chú bướm nhỏ, mái tóc ướt nước ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Sau đó Nam Huyền Dạ nhanh như cắt cởi quần ra rồi cuồng bạo đâm vào. Cô hét lên một tiếng, móng tay bấu chặt vào vai anh, dục vọng tráng kiện như đâm xuyên qua cơ thể cô. Còn anh thì như là mãnh thú được giải phóng, tốc độ nhanh đến mức có thể nghe thấy âm thanh vang lên ở nơi tiếp xúc giữa hai người.
Anh không cần biết dù bằng cách nào, chỉ cần cô thừa nhận yêu anh thì anh có chết cũng cam lòng!
"Bảo bối...bảo bối..."
Anh vừa luận động vừa gọi tên cô, đôi môi ở trên tàn phá khuôn miệng cô, Thời Ninh vừa rên rỉ vừa đáp lại anh, lúc này trong đầu cô cũng chẳng nghĩ thêm được gì nữa, giống như con thuyền lênh đênh trên biển mặc cho anh lèo lái.
Khoái cảm đồng thời từ môi lưỡi và ở dưới làm tầm mắt cô mờ dần. Một chân đã sớm mỏi nhừ, do vết thương trên tay nên anh không thể nâng cô lên được, thế là tạm rút ra rồi ngồi lên bồn cầu, một phát lút cán vào sâu bên trong, tiếp tục chiến đấu.
"A!"
Thời Ninh gục mặt xuống vai anh, ở dưới run rẩy kịch liệt. Tư thế này quá sâu rồi, cô không chịu nổi!
"Bảo bối...xin anh đi, anh sẽ nhẹ nhàng."
Vòng tay anh ôm trọn lấy eo nhỏ của cô, dùng sức xé toạc nốt cái váy vướng víu, thế là cả người cô đã không còn gì che đậy dưới mắt anh.
"Đừng mà..."
Thời Ninh tuy rất bị kích thích nhưng vẫn lấy tay che đi bụng dưới, nơi đó khi sinh Tiểu Đình, đã xuất hiện vài vết rạn.
Cô không muốn anh nhìn thấy.
Nam Huyền Dạ vừa hôn lên vành tai mẫn cảm, vừa dỗ dành cô.
"Bảo bối của anh từ trên xuống dưới không hề có chỗ nào xấu cả."
Dù anh nói thế, cô vẫn tự ti, bả vai cô hơi run rẩy.
Anh dịu dàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, nói
"Bảo bối, anh yêu em. Nam Huyền Dạ này cả đời chỉ yêu mình em...anh không để ý mấy cái đó, trong mắt anh không ai đẹp bằng em cả."
Ánh mắt cô long lanh, trong lòng cảm động liền chủ động vòng tay qua cổ anh mà hôn anh. Cô vụng về tách môi anh ra. Nam Huyền Dạ lại cố tình trêu cô không để cô đi vào. Thời Ninh biết anh lại đang muốn trêu mình, thế là tủi hờn buông ra. Nhưng đúng vào cái khoảnh khắc đó thì một tay anh lại giữ gáy cô không cho cô chạy mất, đầu lưỡi luồn vào quấn lấy lưỡi cô.
Thời Ninh bị anh hôn đến xây xẩm mặt mày, Nam Huyền Dạ nhếch môi cười vô cùng quyến rũ
"Đây mới gọi là hôn, bảo bối."
Cô nhìn đôi môi anh, làn môi anh rất đẹp. còn hơi cong nhẹ. mỗi khi cười lại rất yêu mị, gương mặt này đã đánh cắp bao nhiêu trái tim, thế mà nụ cười dịu dàng này chỉ dành cho một mình cô.
Cô hơi bĩu môi xinh, cắn một cái vào môi anh. Ánh mắt sóng sánh tình cảm, trái tim anh trật đi một nhịp, hung hăng ra vào nơi tư mật của cô.
"Tiểu yêu tinh..."
Thế mà anh lại yêu chết tiểu yêu tinh đó đấy!
Cô cười ngọt ngào với anh, Nam Huyền Dạ nghiến răng điên cuồng xoa nắn ngực cô, ở dưới cô vẫn hút chặt lấy anh đầy sung sướng, bảo bối của anh quả thực rất mê người, rất gợi cảm. Sinh xong thì ngực cô càng tròn đầy, trông lại càng gợi tình, làn da trắng hồng mềm mại như sữa. anh chỉ cần bóp một cái là cô lại rên nhẹ, khiến cho xương cốt anh mềm nhũn.
Bầu không khí bên trong phòng tắm lúc này cực kì nóng bỏng ái muội, Nam Kính Đình đứng bên ngoài cầm cái cốc áp vào cửa nghe lén nhưng lại chẳng nghe thấy gì. Có trách thì chỉ trách tường cách âm quá tốt mà thôi.
"Cái ông chú này...đúng là cơ hội..."