• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dạ, anh đang nghĩ gì thế?"

Thời Ninh thấy anh im lặng, cô chợt lên tiếng hỏi.

Nam Huyền Dạ mỉm cười, đôi môi ấm nóng hôn lên cổ cô, nhồn nhột

"Đang nghĩ tới em."

Gò má cô tức thì đỏ lên như hai trái cà chua chín.

"Anh nghĩ gì về em...?" Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt Nam Huyền Dạ sáng rực "Đang nghĩ tới...em ở trong lòng anh đỏ mặt ngượng nghịu rên rỉ..."

Anh nói lời phóng đãng, Thời Ninh quả thật ngượng chín người, Nam Huyền Dạ khẽ cười cắn cắn ngón tay cô. Cô bị nhột muốn rút tay ra, vuốt sói của ai đó đã đi vào trong áo.

"A...con trai ở đây..."

Thời Ninh được anh bế lên, dứt khoát về phòng. Cô yêu kiều ôm lấy cổ anh, trở về căn phòng của hai người.

"Dạ..."

Cô nũng nịu gọi khi anh trút bỏ bộ váy trên người cô xuống một lần nữa, đôi môi anh hôn khắp cơ thể cô, làn da cô, những dấu hôn mới lấp đầy lên cơ thể cô. Ở giữa hai chân cô, Thời Ninh bị anh kích thích, cong eo lên bật ra từng giếng rên rỉ kiều mị.

"A...ưm..Dạ.. "

Đây là lần thứ hai như thế này. lần trước ở trong phòng tắm anh cũng vùi đầu vào chỗ đó...Thời Ninh thấy tim đập nhanh không thể tả, khoái cảm dâng lên không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều khổ sở kìm nén.

"Đừng sợ. kêu lên đi, anh muốn nghe..."

Nam Huyền Dạ cất tiếng nói trầm thấp dịu dàng, đi sâu vào bên trong cô. Thời Ninh run lên, bật ra tiếng kêu "a..." Anh chính là thích nhất dáng vẻ này của cô, dáng vẻ chìm vào khoái lạc, dáng vẻ bị anh kích thích.

Đầu óc cô như bị anh làm cho trống rỗng, không thể nghĩ ngợi được gì, đôi mắt long lanh giờ đây mờ sương.

"Bảo bối, nói anh nghe, em muốn gì..."

Anh xấu tính khi đến đỉnh điểm lại dứt ra, Thời Ninh xấu hổ đỏ mặt, Nam Huyền Dạ lại thấy đáng yêu, muốn trêu chọc cô nhiều hơn.

Gương mặt anh kề sát mặt cô, bàn tay khẽ lướt trên bầu ngực mịn màng căng tròn. Cơ thể Thời Ninh nóng rực ngứa ngáy, vô tình cong eo lên chạm vào vật đó của anh.

Cô cất tiếng nói yêu kiều nhỏ xíu "Em muốn Dạ..."

"Muốn anh làm gì cho em?" Nam Huyền Dạ cố tình hỏi sâu cô.

Đáng ghét...

Thời Ninh nhìn nụ cười trên môi anh, mím môi khổ sở, cô giống như ngọn lửa mà chỉ có anh mới dập tắt được nó, chỉ có anh mới làm cho lý trí cô không còn tồn tại nữa...

"Em muốn anh lấp đầy em." Câu nói đó dường như cô đã lấy hết can đảm ra để nói.

Thời Ninh ôm mặt ngượng nghịu, giây lát sau cô đã cảm nhận được một thứ cứng cáp nóng bỏng đi vào. đồng thời một nụ hôn cũng ập xuống làn môi cô, nụ hôn dịu dàng nâng niu, còn bên dưới lại mạnh mẽ, Thời Ninh cảm giác người mình như một con thuyền dập dềnh, mặc cho anh dẫn dắt, tiết tấu của anh lúc cuồng bạo như hắc mã, lúc lại dịu dàng như nước.

Nam Huyền Dạ yêu thương cô rất nhiều, tâm trí anh lạc này chỉ còn mỗi bảo bối trong lòng, mỗi tiếng rên rỉ lại bị anh nuốt mất, mỗi tấc da thịt đều lưu lại dấu ấn của anh.

Cùng với sự cuồng nhiệt nóng bỏng, Thời Ninh cảm giác trên ngực mình hơi ướt, cô muốn nhìn mà anh lại dùng tay che mắt cô lại, mút lấy môi cô, làm tâm trí cô đảo điên...

"Dạ.."

"Bảo bối, gọi anh một tiếng ông xã đi.."

Anh chợt nói. Gương mặt điển trai hơi đỏ, ánh mắt in đậm bóng hình cô.

Thời Ninh say mê nhìn anh không rời, u mê cất tiếng

"Ông xã..."

Hai tiếng này chính thức khiến anh không còn một manh giáp, Nam Huyền Dạ đột nhiên hừng hực như lãnh thú, hung hăng đâm cô. Thời Ninh bị anh kích thích mạnh mẽ, luôn miệng van cầu nỉ non

"A...nhẹ..nhẹ thôi."

Nam Huyền Dạ nghiến răng thúc mạnh, hai tiếng ông xã làm anh kích thích như thế ư? Thời Ninh bám vào vai anh, thở hổn hển rên rỉ. Trong căn phòng vang lên từng tiếng bạch bạch ái muội, nhưng anh không ngừng lại, ôm cô ngồi dậy, một phát lút cán.

"A!" Thời Ninh run rẩy như xụi lơ trên vai anh.

Nam Huyền Dạ lạ quá, cô muốn nhìn mặt anh. Lại bị anh ngấu nghiến hôn. Không biết đã trải qua bao lâu, bên dưới cô tê bì rồi, lời nói âu yếm bên tai cô vang lên, sau cùng Thời Ninh ngất đi.

"Anh yêu em..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK