Cô nhìn sắc mặt anh không tốt, nhẹ giọng hỏi.
Nam Huyền Dạ không muốn cô lo lắng, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô trấn an.
"Không có chuyện gì đâu, em đừng lo."
Dứt lời, anh bèn đứng dậy, trìu mến căn dặn cô
"Anh đến công ty một lúc, bảo bối, em ở nhà ngoan nhé. Lát nữa anh sẽ về với em."
Thời Ninh gật đầu, Nam Huyền Dạ âu yếm hôn lên vầng trán nhẵn mịn của cô.
Lúc anh đến công ty, nhà báo đã vây quanh khắp dưới sảnh. Bọn họ vừa nhìn thấy anh, đã bu tới như kiến.
"Nam tổng, tin đồn anh trốn thuế có phải hay không?"
"Nam tổng, xin anh hãy trả lời..."
Người của anh bên cạnh liên tục xua đuổi đám nhà báo, Nam Huyền Dạ lạnh lùng không nói tiếng nào. Tập đoàn Nam thị bị Tổng cục thuế điều tra, lúc xem tin tức này, lòng cô đau như cắt.
Điện thoại trên tay cô bỗng đổ chuông, Thời Ninh vừa bắt máy, không để cho người kia kịp nói. cô đã mở lời trước:
"Tần Ngạo, anh không nói là sẽ làm chuyện này."
Tần Ngạo biết cô sẽ tức giận, anh đã lường trước rồi nhưng anh vẫn đau lòng.
Bọn họ vốn chỉ thỏa thuận là sẽ tìm cách hủy dự án lần trước, cho Nam thị chịu tổn thất, nhưng Tần Ngạo suy nghĩ lại thấy như thế thì nhẹ quá, mà anh lại không cam tâm khi thấy cô ở bên cạnh Nam Huyền Dạ.
"Thời Ninh, anh biết bây giờ em đang tức giận nhưng như thế không đủ để phá hủy Nam thị. Hơn nữa...những việc mà Nam Huyền Dạ làm với em, em định tha thứ cho hắn sao?"
"Tần Ngạo...em yêu anh ấy, em quyết định rồi." Thời Ninh cảm thấy anh ta rất lạ. cô kiên quyết nói.
"Thời Ninh..." Câu nói của cô khiến trái tim anh đau đớn, nứt vỡ.
"Anh cũng quyết định rồi. Anh cũng sẽ không từ bỏ em. Em muốn Nam thị sụp đổ để kéo Nam Huyền Dạ ra khỏi vũng bùn lầy ấy, nhưng em có biết là ở đằng sau thế lực của anh ta quá lớn, không thể nào hủy được hay không?"
"Tần Ngạo, ý của anh là gì?" Thời Ninh cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, cô ngắc ngứ hỏi.
Tần Ngạo "Em có biết rằng Nam Huyền Dạ là lão đại của thế giới ngầm, anh ta đang nắm giữ rất nhiều địa bàn, vươn ra cả khắp nước Mĩ không? Buôn thuốc phiện, giết người...anh ta không thiếu thứ gì cả. Nếu chuyện này được điều tra ra, anh ta rất có thể sẽ phải chịu án tử hình."
Trong đầu Thời Ninh nổ đoàng một cái, cô run rẩy ngã bệt xuống đất
"Không...không thể nào..."
Cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cô không nghĩ Nam Huyền Dạ lại là người ghê gớm đến thế.
"Tại sao anh lại biết chuyện này?"
Bây giờ Tần Ngạo cũng chẳng giấu được nữa, anh nói cho cô biết
"Bởi vì...anh là cảnh sát ngầm. Nam Huyền Dạ, anh đã theo dõi hắn từ rất lâu rồi."
Thời Ninh nghe xong, càng cảm thấy chua chát hơn
"Vậy anh tiếp cận em là vì muốn bắt Nam Huyền Dạ?"
"Ban đầu đúng là như thế..nhưng dần dần anh đã yêu em. Thời Ninh, anh yêu em thật lòng, em hãy rời xa Nam Huyền Dạ đi, anh sẽ đưa em ra khỏi đây..."
Thời Ninh bật cười trong nước mắt, cô không thể nào tin nổi một người điềm đạm, ôn hòa như Tần Ngạo lại có thể là một người như thế.
"Tần Ngạo! Đừng nói anh yêu tôi nữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm! Nếu như Nam Huyền Dạ chết, tôi sẽ chết theo anh ấy!"
Cô hét lên, sau đó ngắt phụt máy. Tần Ngạo đau đớn gọi cô "Thời Ninh... Thời Ninh "nhưng cô chẳng nghe anh ta giải thích.
Anh ta hối hận rồi, đáng lẽ không nên nói ra. Ban đầu anh ta tiếp cận cô chỉ vì mục đích muốn bắt Nam Huyền Dạ, ai ngờ lại dần dần yêu cô. Bây giờ nghe cô nói cô sẽ chết theo Nam Huyền Dạ, trái tim anh ta đau nhue có hàng vạn con dao đâm vào.
Giữa lí tưởng cảnh sát và tình yêu, liệu anh sẽ lựa chọn thế nào đây...?