"Khụ."
Nam Huyền Dạ ho một cái, để tay lên thành ghế sau lưng cô. Thời Ninh vẫn thản nhiên ăn bỏng ngô, trông mặt cô chẳng có gì là sợ hãi cả.
Với bộ phim này thì chỉ là muỗi thôi, cô từng xem rất nhiều phim kinh dị còn ghê hơn thế rồi.
Màn hình đột nhiên tối om rồi nhảy ra một gương mặt đầy máu, Nam Huyền Dạ ngồi bên cạnh cô chợt siết mạnh bả vai cô, nuốt nước bọt một cái.
Mẹ kiếp! Thể loại phim gì vậy!
"Anh sợ à?"
Thời Ninh trông thấy vẻ mặt anh cứng đờ, hỏi.
"Không! Anh mà thèm sợ mấy cái thứ không có thật như thế này á."
Nam Huyền Dạ cứng miệng, vừa nói xong thì lần này là cả thân người đầy máu hiện lên màn hình, nửa thân dưới bị cứa đôi. máu thịt bê bết.
"Fuck!"
Anh giật mình buột miệng chửi thề, nhấc cô đang ngồi bên cạnh lên đùi mình rồi vùi mặt vào hõm cổ cô. Động tác của anh khiến suýt nữa hộp bỏng ngô trên tay cô rơi xuống đất.
Thời Ninh cười đến rung rẩy cả người, thế mà có ai vừa nói rằng không thèm sợ cơ đấy.
Nam Huyền Dạ thấy người cô run run, nhìn lên trên khuôn mặt cô thấy cô đang cười. Anh xấu hổ quá e hèm một tiếng, buông lời chữa thẹn.
"Vừa nãy không phải là anh sợ, anh chỉ muốn ôm em mà thôi."
"Vậy sao?"
Cô cười tủm tỉm.
"Hừm..."
Anh làm sao có thể để cô cười nhạo mình như thế, nhanh tay nâng cằm cô lên, một nụ hôn ngọt ngào nữa lại rơi xuống. Ánh mắt anh sâu thẳm mê người, trong bầu không khí tối tăm mập mờ thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, nụ hôn của Nam Huyền Dạ quyến rũ đầy mị hoặc, hương vị ngọt ngào của caramel hòa quyện giữa môi lưỡi hai người. Mọi âm thanh giờ đây như không còn, chỉ có không khí ái tình dần được hâm nóng.
Thời Ninh cũng nhìn sâu vào mắt anh, ánh mắt cô lấp lánh như có hàng ngàn vì sao bên trong, hộp bỏng ngô trên tay cô liền rớt xuống, nhưng lúc này cô không quan tâm, Thời Ninh chỉ muốn ôm anh cho thỏa nỗi nhớ hai năm qua.
"Ưm.."
Cổ họng cô phát ra tiếng rên yêu kiều càng nhen nhóm thêm dục vọng bên trong anh, bàn tay quen thuộc lần mò vào trong áo, lướt qua vòng eo mảnh khảnh, sau đó đặt lên hai khối thịt mềm mại.
Anh vừa chạm vào, cô bỗng rên rỉ nhiều hơn. Không có đầy đủ ánh sáng nhưng Nam Huyền Dạ vẫn nhìn thấy rõ ràng hai gò má cô đang đỏ lên, đáng yêu như hai trái dâu tây. Thấy cô nhắm mắt đáp lại anh lại càng xuất binh, ngón tay thành thạo cởi từng cúc áo.
"A..."
Vừa nhìn thấy hai bầu ngực trắng noãn mềm mại, ánh mắt anh đã đỏ lên, gương mặt đẹp đẽ vùi vào trong đó. Thời Ninh bị kích thích bỗng cong eo lên,Nam Huyền Dạ rất hài lòng với phản ứng đó, một tay bên dưới đã lần mò xuống khám phá nơi bí ẩn trong váy cô.
Tiếng rên rỉ càng ngày càng rõ, trong rạp chiếu phim lại chỉ có mỗi hai người bọn họ. Nam Huyền Dạ đã lột bỏ áo con trên người cô từ bao giờ, anh còn há miệng cắn một miếng, để lại dấu răng trên đó.
Mỗi khi làm tình anh đều rất cuồng nhiệt, nhưng lần này thì lại rất dịu dàng, bên dưới anh đã cứng cáp đến phát đau, cọ cọ vào mông cô.
"Bảo bối..."
Giọng anh trầm khàn, trong mắt là dục vọng rõ ràng.
"Anh rất muốn em..."
Thời Ninh đỏ mặt, tại sao bọn họ đang đi xem phim thì lại thành làm chuyện đó vậy? Hơn nữa còn làm ở rạp chiếu phim...
Nam Huyền Dạ không nhịn nổi nữa, càng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngại ngùng đó của cô máu nóng càng dâng cao. Anh nâng hông cô lên rồi với tốc độ nhanh nhất tiến vào.
"Á..."
Thời Ninh bất ngờ bụm miệng lại, gục đầu xuống vai anh. Khóe môi anh lại cười gian xảo, nhấp nhẹ từng đợt.
Bên dưới ban nãy đã phản ứng ướt đẫm, thế mà bảo bối của anh vẫn khít chặt mê người như vậy, cảm giác khoái cảm truyền tới làm anh sung sướng như muốn chết vì cô cũng được. Nam Huyền Dạ vừa hôn vừa xoa nắn hai gò bồng đảo trắng mịn. Lúc này cả hai người bọn họ chẳng ai quan tâm đến bộ phim nữa, trong mắt bọn họ chỉ có nhau mà thôi.
"Hưm..ưm..ư..."
Cả người cô bị kích thích bởi khoái cảm bỗng chốc run rẩy kịch liệt. Đúng lúc này thì anh lại ngừng lại, Thời Ninh giương đôi mắt như có một làn sương mờ che phủ nhìn anh, cắn môi ấm ức.
"Bảo bối, em nói em muốn anh đi, anh sẽ cho em."
Nam Huyền Dạ lại trêu chọc cô, bên dưới cô vô cùng khó chịu, eo nhỏ không kìm được mà uốn éo. Anh vẫn nhất quyết không động đậy, Thời Ninh đỏ bừng cả mặt, vùi vào hõm vai anh lí nhí thốt lên.
"Muốn anh...Dạ..."
Anh nghe thấy rồi, giống như bị giọng nói mềm mại kia bóp chặt trái tim, hai bàn tay bóp mạnh thịt mềm vùng hông, nâng lên rồi nhấp mạnh vào.
"A!"
Tiếng kêu của cô hòa cùng với âm thanh của bộ phim, một bên âm thanh dồn dập, một bên lại rên rỉ thở dốc, cảm giác bên trong được anh lấp đầy, cả cơ thể cô mọi tế bào dường như cũng cảm nhận được khoái cảm đó.
Nam Huyền Dạ chạy nước rút, vật đó bắn thẳng vào bên trong cô, anh muốn cô đón nhận tất cả không được bỏ sót. Bảo bối của anh chỉ thuộc về một mình anh mà thôi...
Không biết đã ra bao nhiêu lần, cho tới khi bộ phim kết thúc, ánh đèn được bật lên, Thời Ninh mới mềm nhũn không chút sức lực nằm trong lòng anh.