Đời trước Lâm Bất Phàmlà giảng viên kim bài, sau này còn mở lớp học thêm, chủ nhiệm của các môn khoa học tự nhiên lớp trung học và phổ thông, tất cả những
đề thi chung, thì thử vào trường đại học đều nhớ kỹ trong lòng.
Nửa tiết học nhoáng cái đã qua…
“Tom is two years old uncleBen says you are very clever Tom…” lúc Vương Mục Nữ viết xuống câu tiếng Anh trên bảng đen, bà ta đột nhiên quay đầu phát hiện Lâm Bất Phàm đang nhìn ngoái cửa sổ, vì vậy nhíu mày một cái, lạnh lùng nói: “Lâm Bất Phàm, cậu có thể thi điểm cao được không? Thành tích tiếng Anh của cậu tốt rồi? Lúc thầy cô giảng bài, vậy mà cậu nhìn ngoài cửa sổ, thái độ học tập của cậu là gì đây?
Đứng lên, dịch những lời này.”
Trong lòng Lâm Bất Phàm buồn cười mà vừa tức giận, buồn cười là bài dịch đơn giản như vậy không cần phải động não, cho nên mới nãy mới nghe mà cụt hứng, tức giận chính là cuối cùng Vương Mục Nữ này vẫn muốn làm khó dễ anh.
Tô Tình lo lắng nhìn Lâm Bất Phàm nhìn…
“Ý tứ của những lời này là, năm nay Tom 2 tuổi, chú Ben nói cậu là một đứa nhỏ thông minh.” Lâm Bất Phàm trả lời.
“Ngồi xuống, sau khi về nhà chép câu này 100 lần, ngày mai giao nộp.” Vương Mục Nữ không vui nói.
Trong lòng Lâm Bất Phàm ai thán một tiếng, người phụ nữ này vẫn không chịu bỏ qua, đã như vậy…
“Cô Vương, em không thể chép.” Lâm Bất Phàm nói như đinh chém sắt.
Một lời vừa ra cả lớp đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Bất Phàm, đều toát mồ hôi vì cái gan của Lâm Bất Phàm.
“Cậu muốn lật trời, có muốn học nữa hay không?” Vương Mục Nữ quát.
“Cô Vương, không phải là em không muốn chép, mà chỉ là chép sai câu, thì chỉ càng thêm sai, cái từ đơn “clener” còn có nghĩa là khôn vặt cùng hư hỏng, cô cảm thấy từ như vậy nên dùng trên người một đứa trẻ 2 tuổi sao? Dưới loại tình huống này người nước Mỹ đều sẽ dùng “smare”. You are smare. Chỉ cần xem qua kịch Mỹ thì đều có ý chung là vậy.”
Lâm Bất Phàm một ngụm nhấn
mạnh nước Mỹ, đều trấn trụ Vương Mục Nữ cùng các học sinh, năm 98 đại đa số trường học thầy cô tiếng Anh đều không phải là hải quy phái
, khẩu ngữ của bọn họ đều là từ tài liệu tổ biên soạn dạy học của Bộ giáo dục, cùng với học từ băng ghi âm. Nhưng mà rèn luyện khả năng nghe biện pháp tốt nhất chính là xem nhiều kịch Mỹ, ngữ pháp trong kịch mới là ngữ pháp chân chính của nước Mỹ.
nó dùng để chỉ kinh nghiệm du học và làm việc ở nước ngoài của những người trở về nước.
Vương Mục Nữ quay đầu nhìn câu, một lúc sau trên mặt lúc trắng lúc xanh: “Chỗ này… chỗ này quả thật là nên dùng “smare”, cô có chút nhầm lẫn, xem ra, bạn học Lâm Bất Phàm của chúng ta còn là một cao thủ tiếng Anh ẩn nấp, tốt, vậy…”
Vương Mục Nữ ở trên bục lấy giáo án sau đó lật một tờ: “Vậy cậu liền đem bài văn này dịch thành tiếng Anh đọc cho các bạn học nghe một chút.”
Trong lòng cả lớp ồ lên, đây là phải lập tức dịch, tiếng Anh của người tốt nhất toàn trường cũng làm không được, nếu như cho Vương Mục Nữ một bài văn mà bà ta chưa thấy qua, bảo bà ta lập tức dịch, bà ta cũng chưa chắc có thể làm được.
Tô Tình lo lắng nhìn về Lâm Bất
Phàm.
Chỉ thấy Lâm Bất Phàm thoải mái đi tới hàng đầu tiên, nhận lấy bài học tiếng Anh nhìn một cái.
Vương Mục Nữ nhếch miệng lên, nghĩ thầm: Bài “đạo làm thầy” coi như là tiếng Anh CET
của học sinh, lập tức dịch chưa chắc có thề dịch ra.
Bài kiểm tra tiếng Anh đại học,
hay còn được gọi là CET, là một kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh quốc gia ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó kiểm tra trình độ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học ờ Trung Quốc.
Đúng vậy, then chốt là ở chỗ thời gian.
“Có một vài bạn học, chính là biết chơi trò khôn vặt, soi mói chỗ trống của thầy cô. Bình thường không cố gắng học tập, khi đi học thì nhìn đông nhìn tây…” Vương Mục Nữ châm chọc Lâm Bất Phàm.
teacher should…”
Lúc Vương Mục Nữ châm chọc Lâm Bất Phàm, Lâm Bất Phàm đã bắt đầu phiên dịch.
Một khẩu ngữ tiếng Anh tiêu chuẩn của nước Mỹ, cả lớp nghe sửng sốt một chút, cho dù là Vương Mục Nữ hai mắt cũng mở to.
Bài “đạo làm thầy” này là Vương Mục Nữ dùng mấy giờ mới dịch được, mà bây giờ Lâm Bất Phàm há miệng liền ra, hơn nữa khẩu ngữ lưu loát, tiêu chuẩn.
“A teacher must put virtue first. Cô Vương câu cuối cùng này nói là người làm thầy phải lấy đức làm đầu, ngài nhận thấy lời này sao?” Lâm Bất Phàm cười như không cười nói.
Một lời ra, sắc mặt Vương Mục Nữ đỏ bừng.