• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy nhắn tin tiếng Trung là máy


nhắn tin đời thứ hai.


“Viện trưởng, nếu tôi đoán không lầm thì ông lấy lòng tôi thế này để tôi không phản đối việc mẹ ký tên vào đơn tự nguyện hiến bộ phận cơ thể có phải không?” Lâm Bất Phàm nói trúng tim đen của ông ta.



“Bạn học Lâm thật thông minh. Cậu còn nhỏ, không biết bệnh của mẹ cậu nặng đến mức nào đâu. Tôi nói thật, không thể chũ’a khỏi được. Nhất định là ở trường giáo viên đã dạy cậu bài hát “Sự hiến dâng trong tình yêu” rồi chứ? Trong bài hát có một câu


thế này, chỉ cần mỗi người hiến dâng một chút tình yêu, thế gian này sẽ trờ thành nơi tốt đẹp. Mặc dù không thể cứu sống mẹ cậu, nhưng mẹ cậu lại có thể cứu sống người khác. Đây chính là sự hiến dâng trong tình yêu, chính là lan tỏa yêu thương đấy. Bạn học Lâm, sau khi cấy ghép trái tim của mẹ cậu cho người khác, thì cuộc sống của mẹ cậu lại được kéo dài theo một cách khác rồi.”


Nói xong, Hoàng Kiến Nhân còn tự cảm thấy thật cảm động.


Lâm Bất Phàm giận tái mặt,





nghiêm mặt nói: “Tôi đã được dạy bài hát “Sự hiến dâng trong tình yêu”, cũng biết hát bài này. Chỉ cần mỗi người hiến dâng một chút tình yêu ấy à, nếu tinh yêu đó là tiền bạc, thời gian, thi tôi đồng ý hiến dâng. Nhưng nếu tình yêu đó là bảo mẹ tôi hiến tim của bà ấy thì xin lỗi, tôi thà để thế giới này biến thành địa ngục trần gian, cho ma quỷ làm loạn, hủy diệt nhân loại; tôi thà lấy ác làm đạo, đánh mất nhân tính còn hơn.”


Hoàng Kiến Nhân nghe mấy lời Lâm Bất Phàm nói xong thì hơi tức giận, lông mày nhíu lại thành hình chữ “xuyên”.


Thằng nhóc này đúng là không biết điều!


“Bạn học Lâm, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. Cứu người thì phải có tiền, cậu đừng quên là nhà cậu còn nợ bệnh viện của chúng tôi 20 vạn tiền thuốc đấy. Nếu không phải nhà họ Chu cần trái tim của mẹ cậu thì chúng tôi đã đuổi mẹ cậu


đi từ lâu rôi.”


Lâm Bất Phàm cười khẩy, nói: “Ngài viện trưởng à, tin tức của ông chẳng nhanh nhạy chút nào. Tôi đã nộp tiền thuốc rồi.”


“Hừ, cậu cứ ba hoa đi, nhà cậu mà có 20 vạn chắc? Cho cậu cơ hội tốt như thế mà cậu không biết nắm bắt, đứng là một thằng ranh không hiểu lý lẽ.”


“Ngài viện trưởng, ông thấy 20 vạn là nhiều lắm sao? ông thực sự tưởng rằng nhà chúng tôi không có tiền đấy à? Làm người thi đừng có giữ tầm nhìn hạn hẹp


như thế chứ, ông đừng vì lấy lòng nhà họ Chu mà làm ra chuyện táng tận lương tâm đấy nhé. Ông muốn có tim như thế thì đi mà lấy tim của vợ ông cho người nhà họ Chu ẩy.”


“Thằng ranh con, cậu có tin tôi sẽ đuổi mẹ cậu ra ngoài ngay bây giờ không hả?” Hoàng Kiến Nhân nổi giận đập bàn.


“Tôi đã nói rồi, tôi đã trẻ hết số tiền nợ bệnh viện các người. Còn nữa, không cần ông đuổi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển viện.”


“Nói cứ như thật ấy nhỉ, tôi phải lập tức gọi điện thoại hỏi cho rõ.” Hoàng Kiến Nhân gọi tới số điện thoại của khu điều trị nội trú. Sau khi biết chuyện tiền thuốc đã được nộp cả rồi, ông ta trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi người nhà họ Lâm lại có thể nộp một lần 20 vạn. Thế này thì muốn Trương Tú Nguyệt hiến bộ phận cơ thể sẽ càng khó khăn.


Lâm Bất Phàm đọc bảng tên trên bàn làm việc, coi thường nói: “Ngài viện trưởng, con người ông và cái tên của ông thực sự rất hợp nhau đấy. Hoàng Kiến Nhân, tiện nhân, hết sức tiện nhân mới


chịu cơ đấy.”


Hoàng Kiến Nhân tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng bừng, nghiến chặt hàm ráng. Ông ta muốn nói gi đó, nhưng lại tức đến nỗi không chen miệng vào nổi.


Lâm Bất Phàm không muốn dây dưa thêm nữa, anh mỉm cười đầy hả hê rồi ra khỏi văn phòng.


Trên đường quay về, Lâm Bất Phàm đã suy nghĩ kỹ rồi. Ngày mai anh sẽ tới bệnh viện trung y tỉnh làm thủ tục nhập viện cho mẹ, sau đó tìm vị bác sĩ giỏi nhất làm bác sĩ điều trị cho mẹ.


Sau khi quay về căn phòng nhà bọn họ thuê, Lâm Bất Phàm cất sổ ngân hàng dưới đệm của mình. Số tiền đó không chì là tiền chữa bệnh cho mẹ sắp tới, mà còn là vốn liếng để sau này khởi nghiệp.


Nhìn căn phòng nhỏ chỉ 20 mét vuông, Lâm Bất Phàm rơi vào trầm tư.


Tới khi có tiền rồi, anh sẽ chuyển nhà.


Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.


“Đang nghĩ cái gì vậy?” La Tiêu


Tiêu mặc một chiếc áo phông trắng, đem một bát cơm to vào phòng: “Còn không mau án cơm đi, của em đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK