• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trương Gia Đống chết, yêu tinh đó đã chuyển trường, cũng không có ai biết cô ta chuyển đi đâu. May là không biết, nếu biết thì nhất định Lâm Bất Phàm sẽ tìm cô ta báo thù.


“Mập Mạp…” Lâm Bất Phàm cũng nhanh chân bước tới, ôm lấy tên béo mập Trương Gia Đống: “Thấy cậu còn sống thật tốt quá.”


“Bất Phàm, cậu bị điên đấy à, tớ chết lúc nào hả?”



“Cậu không chết là tốt rồi. Mập Mạp, kiếp này cậu làm hòa thượng đi, đừng dính líu tới chuyện tình yêu trai gái, thế thì mới sống lâu trăm tuổi được.” Lâm Bất Phàm kích động nói.


“Tớ đang tuổi xuân phơi phới, cậu lại bảo tớ đi làm hòa thượng là thế nào. Bất Phàm, cậu đang nói đùa hay là bị ấm đầu thế hả?” Trương Gia Đống sờ trán Lâm Bất Phàm: “Đâu phải ấm đầu.”


“Mập Mạp, sau này tớ sẽ giới


thiệu một cô gái tốt cho cậu.”


“Tớ béo thế này, ai thèm để ý đến tớ chứ?” Trương Gia Đống thật thà bật cười. Cười được một lúc, đột nhiên cậu ta kéo Lâm Bất Phàm đi về phía sân thể thao vắng vẻ.


Tới một góc, Trương Gia Đống quan sát xung quanh rồi len lén lấy một miếng vải màu đỏ ra. Mở tấm vải ra, bên trong có một xấp tiền.





“Bất Phàm, tớ biết mẹ cậu đang nằm viện, cần tiền, số tiền này cậu cứ đem đi giải quyết trước


đi.”


Lâm Bất Phàm nhìn xấp tiền đó, khoảng 3000 tệ.”


“Tiền này cậu lấy ở đâu thế?”


“Đây là tiền tiêu vặt của tớ.” Trương Gia Đống sờ mũi, nói dối.


“Cậu tưởng tớ là tên ngốc đấy à, cậu lấy đâu ra nhiều tiền tiêu vặt như thế chứ. Mập Mạp, cậu đừng có làm gì phạm pháp đấy. Nói đi, rốt cuộc số tiền này từ đâu ra vậy?”


Bị Lâm Bất Phàm truy hỏi,


Trương Gia Đống đành phải thừa nhận số tiền này là tiền nhập hàng của nhà cậu ta.


Nhà Trương Gia Đống mở ki-ốt bán đồ án vặt, đây là số tiền cha của cậu ta dùng để chuẩn bị nhập thuốc lá.


“Số tiền này tớ không nhận được đâu, cậu mau trả lại đi.” Lâm Bất Phàm từ chối.


“Không sao, tớ không nói thì cha tớ sẽ không biết.”


“Bây giờ tớ không thiếu tiền, tớ sẽ chân thành ghi nhớ lòng tốt


của cậu.”


“Bất Phàm, mấy hôm trước tớ nhìn thấy cậu thu gom lon Pepsi trên sân thể thao. Lúc ấy tớ rất đau lòng, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ muốn giúp cậu.”


“Mập Mạp…” Lâm Bất Phàm ôm chặt lấy Trương Gia Đống: “Anh em tốt của tớ.”


“Nếu đã là anh em tốt thì cậu nhận tiền đi. Tớ đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”


“Mập Mạp, mình có tiền mà…” Lâm Bất Phàm mờ cặp sách ra.


Từng tờ tiền mặt đập thẳng vào mắt Trương Gia Đống, nhiều đến nỗi Trương Gia Đống mù cả mắt.


“Ôi trời, nhiều tiền thế này, cậu lấy đâu ra vậy. Không phải cậu cướp ngân hàng đấy chứ?” Trương Gia Đống ngạc nhiên nói.


“Yên tâm đi, tớ sẽ không phạm tội đâu. Số tiền này có lai lịch rất chính đáng, còn chuyện làm sao mà có thì có cơ hội tớ sẽ kể cho cậu.”


Sau khi học xong một tiết buổi chiều, Lâm Bất Phàm xin nghỉ rồi ra về. Đầu tiên anh tới ngân hàng


gửi 25 vạn, giữ lại 25 vạn còn lại để trả tiền thuốc men và làm sinh hoạt phí.


Rời khỏi ngân hàng, anh tới bệnh viện.


Đến nơi, Lâm Bất Phàm tới quầy thu ngân nộp đầy đủ 20 vạn tệ tiền thuốc đang nợ.


Trong hai ngày vừa qua, Lâm Bất Phàm đã suy nghĩ rất kỹ làm thế nào để chữa bệnh cho mẹ. Đầu tiên, anh phải chuyển viện, đưa mẹ tới bệnh viện trung y tính tốt nhất Hàng Thành. Trước khi tìm được thận khỏe, dùng phương


pháp đông y để kéo dài thời gian. Sau đó anh sẽ tiếp tục tìm cách đưa mẹ tới bệnh viện Saint Louis ở Mỹ.


Trước cuộc cải cách y tế ở Mỹ, có một bệnh viện tên là Saint Louis. Chỉ cần có đủ tiền thì bệnh viện này sẽ giúp bệnh nhân tìm bộ phận cơ thể cần ghép, cứu sống bệnh nhân.


Chuyện là ở kiếp trước, trong một lần nọ bệnh viện này bị bại lộ bí mật bọn họ đã tiến hành rất nhiều giao dịch đen, cho nên Lâm Bất Phàm mới biết đến bệnh viện này.


Nhưng còn vấn đề làm thế nào để tới Mỹ, làm thế nào để chuyển mẹ tới bệnh viện Saint Louis.


Trước khi liên lạc thu xếp ổn thỏa với phía bệnh viện thì chữa trị ở bệnh viện trung y cũng có thể tranh thủ cho mẹ một thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK