“Mẹ…” Lâm Bất Phàm khẽ gọi.
“À, con tới rồi sao.” Trương Tú
Nguyệt lau nước mắt, gượng cười.
Lâm Bất Phàm nhìn người mẹ gầy yếu của minh, không khỏi xót
xa.
“Mẹ, con kể cho mẹ một chuyện vui.”
“Chuyện gì?”
“Con mua một tờ vé số cào, trúng giải Nhất. Sau khi nộp thuế còn lại 25 vạn, con đã nộp đủ tiền thuốc men rồi, cho nên mẹ cứ yên tâm nằm viện nhé.”
Trương Tú Nguyệt sửng sốt: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, hóa đơn nộp tiền viện phí của mẹ đây này.”
Trương Tú Nguyệt ngây người nhìn mấy tờ hóa đơn một lúc rồi ngờ vực nói: “Bất Phàm, con đừng vì mẹ mà làm chuyện xấu.”
“Mẹ, sao con có thể làm chuyện xấu được. Mẹ yên tâm đi, số tiền này là con mua xổ số trúng thưởng, ông trời không tuyệt đường sống của con người. Mẹ, sau khi tìm được thận khỏe, mẹ
sẽ được phẫu thuật. Nhất định cả nhà ta phải đoàn viên, không được thiếu ai cả…” Lâm Bất Phàm nghẹn ngào nói.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Bất Phàm định sẽ về thôn nộp tiền thuê nhà và đưa tiền cho cha. Vì chuyện tiền nong mà cha anh đã sầu lo tói bạc cả đầu rồi.
Vừa ra khỏi khu nội trú, đột nhiên có người gọi anh từ phía sau.
“Bạn học Lâm, chờ một chút.”
Lâm Bất Phàm quay đầu lại. Là người lần trước khuyên mẹ hiến
tim, phó viện trưởng Hoàng Kiến Nhân.
Lâm Bất Phàm bất giác nhíu mày khó chịu.
Ông ta gọi anh lại hẳn là chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Có gì thì nói nhanh lên.” Lâm Bất Phàm bực dọc nói.
Hoàng Kiến Nhân gian xảo cười ha hả nói: “Bạn họ Lâm tới văn phòng của tôi một lát đi, chúng ta trò chuyện vài câu.”
Đầu óc Lâm Bất Phàm nhanh
chóng nhảy số, anh thầm nghĩ: Không phải ông ta muốn thuyết phục anh đồng ý chuyện để mẹ tự nguyện hiến tim đấy chứ.
“Được thôi!” Lâm Bất Phàm muốn xem thử tên phó viện trưởng này sẽ thuyết phục anh thế nào.
Vào văn phòng, Hoàng Kiến Nhân liền lấy một đôi giày Adidas ra: “Bạn học Lâm, cậu xem kìa, đôi giày VVarrior của cậu đã tróc cả ra rồi. Lần trước tôi nhìn thấy, rất thương cậu, nên đã mua cho cậu một đôi Adidas.”
Vào năm 98, mua một đôi giày Adidas sẽ ngốn mất một tháng lương của một công nhân bình thường. Có một đôi giày Adidas là ước mơ của rất nhiều học sinh.
“Chỉ có một đôi giày thôi à? Không còn gì khác sao?” Lâm Bất Phàm mỉa mai cười hỏi.
Hoàng Kiến Nhân nghe vậy thì thầm nghĩ: Có hy vọng, có thể mua chuộc được thằng nhóc này.
“Chỗ của chú còn có một cái máy nhắn tin hiệu MOT.” Nói rồi, Hoàng Kiến Nhân liền đặt một cái máy nhắn tin hiệu MOT màu đen
xuống trước mặt Lâm Bất Phàm.
Năm ấy, máy nhắn tin là thiết bị truyền tin phổ biến nhất. Chẳng có mấy học sinh lại có máy nhắn tin, người có điện thoại di động thì càng ít.
Trong mắt người khác, đây là là chiếc máy nhắn tin tốt nhất.
Nhưng trong mắt Lâm Bất Phàm, thi nó chỉ là “đồ lạc hậu” mà thôi.
“Đây là máy nhắn tin tiếng Trung.” Hoàng Kiến Nhân làm mẫu cho anh.