đều là ngả ra ngủ ở bênh cạnh giường bệnh, Trương Tú Nguyệt sợ khí ẩm vào cơ thể con trai, liền kiên trì muốn Lâm Bất Phàm về nhà ngủ.
Lâm Bất Phàm không thể làm gì khác hơn là về nhà.
Thật ra cái gọi là nhà, chính là một căn phòng rộng 20m2 ở một khu dân cư nông thôn ở ngoại ô, nhà của họ đã bán lấy tiền cho Trương Tú Nguyệt chữa bệnh, năm ấy thay một căn phòng của không đáng bao nhiêu tiền.
Trở lại phòng nhỏ, cha vẫn chưa về.
Xung quanh phòng nhỏ bày hai cái giường, ở giữa là cái bàn học, bày trên bàn cơm phía trước là hai cái bánh bao cùng một chút cải bẹ.
Ban đêm 11 giờ hơn, cửa cạch một tiếng mở ra, là cha đã trờ về, ông lê thân thể mệt mỏi, hai mắt tràn đầy bi thương.
Kết quả vay tiền Lâm Bất Phàm đã sớm biết, không mượn được một phân tiền.
Cha không mờ đèn, Lâm Bất
Phàm cũng không có từ trên giường đứng dậy.
Trong bóng tối, cha ngồi ở trên giường không ức chế được ôm đầu nức nở…
Từng tiếng khóc nức nở, giống như có một tay cầm kiếm đâm vào tim Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm không giống đời trước đứng dậy an ủi cha, hiện tại anh rất rõ, lúc này làm con trai hẳn là nên tiếp tục giả vờ ngủ, bời vì cha thì không muốn để cho mình chứng kiến một mặt yếu ớt của ông.
Lâm Bất Phàm tựa đầu chậm rãi co đến thảm phía dưới, nước mắt rơi không ngừng…
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng liền nồ vang.
“Họ Lâm tôi biết ông ở bên trong, đi ra cho bà, thiếu hai tháng tiền thuê phòng, hôm nay không đưa tiền nữa, bà đây liền đánh đuổi các người đi, mở cửa mở cửa.” Chủ trọ La Huệ Châu ở cửa rống giận.
Lâm Chính Đông giật mình, thật giống như xác chết vùng dậy thẳng đờ: “Xuỵt…”
Ông làm một động tác chớ lên
tiếng với Lâm Bất Phàm vừa mới tỉnh dậy.
Lâm Bất Phàm muốn nói không cần như thế, hôm nay là có thể có được 50 vạn, thế nhưng lúc này nói cũng không tiện.
“Được, ông không ra có phải không, có bản lĩnh đấy, bà đây cũng không tin, bà chặn ở đây, xem ông rụt đến khi nào, hôm nay ông cũng không cần đi làm nữa, con trai ông cũng khỏi đi học.” Nói xong La Huệ Châu an vị ở trước cửa, một dáng vẻ thề không bỏ qua.
Nghĩ đến con trai còn phải đến trường, Lâm Chính Đông chỉ có thể kiên trì mở cửa.
“Bà chủ, gia hạn cho tôi thêm vài ngày nữa đi!” Lâm Chính Đông khúm núm cầu khẩn nói.
“Tôi không phải nhà từ thiện, bây giờ, ngay lập tức, tức khắc mang theo gia sản của các ngươi cút ra ngoài.” La Huệ Châu chỉ vào Lâm Chính Đông mắng.
Sắc mặt Lâm Chính Đông ngượng ngùng, tiếp tục cầu khẩn nói: “Bà chủ, thương cảm cho chúng tôi đi! Bà cũng biết, vợ của
tôi bệnh nặng ở bệnh viện, bây giờ thật sự là tôi không có tiền để lấy ra, gia hạn thêm cho tôi vài ngày nữa đi! Tôi cầu xin bà, bộc phát lòng tốt!”
“Chớ đem dáng vẻ này cho tôi xem, bà đây không phải Bồ Tát, không có tiền thì cút ngay lập tức.” La Huệ Châu hung tợn quát.
Lúc Lâm Bất Phàm muốn mờ miệng nói chuyện, La Huệ Châu phía sau bay tới ngượng ngùng chính là lời nói.
“Mẹ, mẹ không sợ gặp báo ứng sao?”
Nói chuyện là con gái một của La Huệ Châu – La Tiêu Tiêu.
La Tiêu Tiêu năm nay 20 tuổi là một sinh viên, bởi vì La Tiêu Tiêu có cha là đến ở rể La gia, cho nên La Tiêu Tiêu theo họ mẹ La Huệ Châu.
“Đi đi đi, đừng dính vào chỗ này.” La Huệ Châu nhíu mày, đuổi La Tiêu Tiêu đi.
“Mẹ, trong nhà em Lâm đáng thương như vậy, mẹ đối nhân xử thế hơi quá đáng rồi ấy. Chúng ta cũng không phải hoảng cung, cũng không phải khách sạn cấp
năm sao, một tháng tiền thuê nhà cũng chỉ có 100 đồng, họ thiếu tiền thuê nhà thì từ tiền sinh hoạt của chúng ta khấu trừ là được.” La Tiêu Tiêu tuỳ tiện nói.
“Khẩu khí thật là lớn, con cho rằng tiền mẹ tạo điều kiện cho con ăn tạo điều kiện cho con uống từ đâu tới, đầu năm nay lòng tốt không đáng bao nhiêu tiền, thực sự là càng lớn càng không hiểu chuyện rồi.”