chấp nhận những khoản đầu tư nhỏ…”
Lý Thiến thao thao bất tuyệt mà nói. Cô ta nói chỉ cần đầu tư 1 vạn thì mỗi tháng sẽ nhận được 10% lợi nhuận, còn nếu nhận theo năm thì sẽ là 20%. Cô ta còn nói hiện giờ bọn họ có chế độ dành cho nhà đầu tư kim cương, tức là những người đầu tư 3 triệu một lúc. Ưu điểm của việc trở thành nhà đầu tư kim cương là mở rộng đội ngũ riêng cho nhà đầu tư, các nhà đầu tư kim cương có thể nhận được lợi nhuận lên tới 2% từ đội ngũ riêng này.
Ví dụ như một nhà đầu tư kim cương có 100 nhân viên, mỗi nhân viên đầu tư 1 vạn thì nhà đầu tư đó sẽ có 200 lợi nhuận, 100 nhân viên tức là 2 vạn tiền lời.
Ông chủ Từ đắc ý nói: “Tháng trước tôi đã đầu tư 10 vạn rồi, tháng này lời được 1 vạn. Mọi người đều là bạn của tòi nên tôi mới giới thiệu bà chủ Lý với mọi người đấy.”
Những lời Lý Thiến nói vốn đã khiến các ông chủ ngồi ở đây không thể ngồi yên, sau khi ông chủ Từ “xác nhận” đây là sự thật,
mắt của mọi người đều đỏ rực cả lên.
Có mấy người lẩm bẩm tính thử nên đầu tư bao nhiêu, sẽ lời được bao nhiêu.
Bà chủ Triệu cũng bị thuyết phục, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có đầu tư thì có rủi ro, liệu có lỗ vốn không?”
Lý Thiến ra vẻ tự tin đáp: “Những dự án mà công ty chúng tôi đầu tư vào đều là bí mật. Chúng tôi có giao thiệp với cả chính phủ, ngân hàng và các tổ chức thương mại khác, không thể xảy
ra chuyện lỗ vốn được. Công ty của chúng tôi đã tồn tại và phát triển cả nửa thế kỷ nay rồi, nếu đầu tư thất bại thì công ty đã phá sản từ lâu, cho nên mọi người cứ yên tâm đi.”
“Bà chủ Lý, ngày mai tôi sẽ tới ngân hàng chuyển khoản, đầu tư thêm 1 triệu tệ nữa.” ông chủ Từ sảng khoái nói.
“Hay lắm. Hiện giờ công ty chúng tôi đang có nhiều dự án lớn, các dự án này đều đem lại lợi nhuận cao. Chỉ một công ty thì không thể kiếm hết tiền trên đời này được, cho nên mới mời mọi
người cùng nhau làm giàu.” Lý Thiến nâng lỵ, mọi người cũng vội nâng ly theo: “Hoan nghênh mọi người tham gia đầu tư, đôi bên cùng có lợi.”
“Cảm ơn bà chủ Lý…”
“Tiểu Lâm, cháu thấy mối làm ăn này thế nào?” Trương Y Nì nhỏ giọng hỏi.
Lâm Bất Phàm khẽ bật cười đáp: “Dì Trương này, dì gọi cháu đến đây ăn cơm là để cháu nhìn người giúp dì phải không?”
Lần này Trương Y Nỉ mời Lâm Bất Phàm tới dự tiệc chì đơn giản là để làm thân với anh mà thôi.
Bà cũng không ngờ ông chủ Từ lại đưa Lý Thiến tới đây.
Từ khi Lý Thiến bắt đầu thao thao bất tuyệt, Trương Y Nỉ đã âm thầm quan sát Lâm Bất Phàm rồi. Bà phát hiện Lâm Bất Phàm mỉm cười đầy coi thường, giống như cảnh thám tử tìm được manh mối
để phá án vậy, cho nên mới hỏi xem Lâm Bất Phàm đánh giá thế nào về vụ đầu tư này.
“Thế tức là cháu cảm thấy bà chủ Lý này không đáng tin tưởng sao?” Trương Y Nỉ ghé vào tai Lâm Bất Phàm hỏi nhỏ.
“Dì thấy sao?” Lâm Bất Phàm cũng muốn thăm dò xem rốt cuộc Trương Y Nỉ có bao nhiêu bản lĩnh. Trên con đường phát triển sau này, nếu Trương Y Nỉ là một người phụ nữ có đầu óc kinh doanh thì có thể Lâm Bất Phàm sẽ hợp tác với bà.
Trương Y Nỉ nhíu mày, lắc lắc ly rượu chân cao rồi nhẹ nhàng nói: “Mặc dù dì không hiểu chuyện đầu tư, nhưng nếu ông chủ Từ
đã kiếm được lời thì có vẻ đây cũng không phải vấn đề to tát gì.”
“Ha ha ha…” Lâm Bất Phàm mỉm cười, nói: “Một tháng lời những 10%, đầu tư thực sự dễ kiếm tiền như thế sao? Dì Trương à, trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ cả, đây chì là một mô hình Ponzi điển hình mà thôi.”
“Mô hình Ponzi?” Trương Y Nỉ ngạc nhiên, trước nay bà chưa nghe cách nói này bao giờ.