• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú điên rồi, chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lâm Bình có tiền, chỉ là không muốn cho mượn, bà ta cảm thấy có thể tới nhìn Trương Tú Nguyệt cũng đã rất nhân nghĩa rồi.


“10 vạn, 10 vạn cũng được.”


Lâm Bình nhíu mày, không vui nói: “Chú thật đúng là công phu sư tử ngoạm, chị mới vừa mua nahí mới, sáu tháng cuối năm còn phải nhập hàng, nào có nhiều tiền như vậy.”


Nói xong Lâm Bình lấy ra ví tiền, rút ra 1000 đưa cho Lâm Chính Đông.



Nhìn tờ 1000 thật mỏng, Lâm Chính Đông cảm nhận được lòng người dễ thay đổi: “Chị, chị còn nhớ rõ năm đó em thay chị chặn một đao không?”


Năm Lâm Bình 22 tuối ấy, dây dưa với một người đàn ông đã có vợ, vợ của người đàn õng kia giơ đao tìm tới cửa, là Lâm Chính Đông thay Lâm Bình cản một đao, sau đó vợ của người đàn ông cũng không còn dám… tìm Lâm Bình nữa.


“Chuyện xưa xửa xừa xưa lật ra là có ý gì?” Vẻ mặt Lâm Bình không vui, đưa tay muốn lấy lại 1000: “Chú, chú không muốn tiền này nữa?”


Lâm Chính Đông ủy khuất, tức giận nước mắt rơi dưới, tay ông gắt gao nắm lấy tờ nhân tình


mỏng 1000 này, hiện tại cho dù là 100 đều là cứu mạng.


“Cha, đứng lên đi.” Lâm Bất Phàm đỡ cha lên, tức giận trừng mắt người bác đáng giận này, nói: “Bác, một ngày nào đó bác cũng sẽ như vậy quỳ cầu chúng tôi.”


“Hừ…” Lâm Bình xì khẽ một tiếng, nói: “Mày và mẹ mày một cái đức hạnh, chính là miệng rộng, tuy chúng ta là thân thích, nhưng tao nhìn mày làm sao cũng không vừa mắt.”





“Đúng dịp, tôi cũng vậy.” Lâm Bất


Phàm nói một cách lạnh lùng.


“Bất Phàm…” Lâm Chính Đông kéo Lâm Bất Phàm, ông còn ôm một tia hy vọng đối với Lâm Bình nói: “Chị, xin chị…”


“Cha… vô dụng thôi, bác ta sẽ không cho chúng ta mượn tiền. 1000 này trả lại cho bác, bác, bác nhớ kỹ, bác sẽ vì ngày hôm nay hối hận.” Lâm Bất Phàm đoạt lấy tiền trên tay cha, ném lên người Lâm Bình.


“Đồ đê tiện, tao còn tiết kiệm được số tiền này.” Lâm Binh nhặt


tiền lên, xách giỏ trái cây lên đi.


Lâm Chính Đông chán chường ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng bất lực.


1000 chỉ như muối bỏ biển, cứu không được mẹ.


“Cha, mẹ chúng ta tự cứu.” Lâm Bất Phàm nói như đinh chém sắt.


Qua một chút thời gian, Lâm Chính Đông từ dưới đất đứng dậy, lau nước mắt, nói: “Con đến trường đi! Cha suy nghĩ cách tiếp.”


Lâm Bất Phàm muốn ngăn cản cha, anh biết hôm nay cha sẽ không mượn được tiền, thẳng đến mẹ qua đời còn thiếu bệnh viện một số tiền lớn thuốc men, nhưng bây giờ anh không có biện pháp tốt, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.


Lâm Bất Phàm ngồi xuống công viên ở bệnh viện, nhiều lần anh suy nghĩ các cách kiếm tiền, nhưng đều cần thời gian, mà bây giờ mẹ không kịp đợi nhất chính là thời gian.


Mua vé số? Anh căn bản không biết mười mấy nám trước là dãy


số gì.


Mua cổ phiếu, không có tiền vốn, hơn nữa những cố phiếu tăng giá lớn còn phải vài năm sau mới đưa ra thị trường, năm 98 Mã Vân


còn chưa mở chế đào báu vật, Tiểu Mã Ca còn chưa viết ra QQ, Jobs còn chưa phát hành điện thoại Apple vượt bậc thế kỷ.


là tỷ phú, doanh nhân người


Trung Quốc.


Còn như Bitcoin cũng phải cần mấy nám sau mới có thể bành trướng, coi như bành trướng, cũng phải có máy vi tính “đào Bitcoin”, mà năm 98 một máy tính thông thường đều phải hơn vạn tệ, nhà người bình thường căn bản mua không nổi.


Khổ cực suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang lóe lên trong đầu Lâm Bất Phàm, nghĩ tới một từ – tin tức.


Trong xã hội kinh tế, tin tức giống như là tiền, nếu như là tin tức đối


với người kia cực kỳ quan trọng, đó chính là đồng tiền lớn.


Lâm Bất Phàm hào hứng chạy về phía số 13 Hàng Châu.


Anh học ở ban 1 lớp 11, lúc đi vào đã là buổi trưa, anh muốn tìm phú bà trong lớp – Tô Tình.


Ngày mai mẹ của Tô Tình, cũng chính là buổi chiều ngày 3 tháng 7 tới đón Tô Tình tan học, bà ta sẽ đậu xe ở trên đường phía bên phải trường học, mà không may chính là một chiếc xe xi-măng mất khống chế đụng trúng xe Mercedes của mẹ cậu ấy, mẹ của


cậu ấy chết ở trong buồng lái, cả người đều bị đè bẹp.


Trong nhà Tô Tinh là mở khách sạn lớn, bán tin tức này mấy trăm ngàn tuyệt đối là có thể.


Lâm Bất Phàm gọi Tô Tình tới một gốc cây liễu ở bãi tập nhỏ.


“Tô Tình tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Lâm Bất Phàm nói với cậu ấy.


“Không cần nói, tôi biết cậu muốn nói cái gì.” Mặt Tô Tình coi thường, con ngươi cũng không nhìn thẳng Lâm Bất Phàm.


“A? Cậu biết tớ muốn nói cái gì?” Lâm Bất Phàm ngạc nhiên.


“Hừ. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cậu muốn tỏ tình với tôi đi? Nói thật cho cậu biết, trong lòng tôi đã có người mình thích.” Tô Tình có tiền, dáng dấp vừa đẹp, bắt đầu từ trung học liền không ngừng nhận được thư tình, được tỏ tình.


“Cậu nghĩ sai rồi, tớ không phải tới tỏ tình.”


“Vậy cậu gọi tôi đến nơi đây làm


cái gì?”


Đầu óc Lâm Bất Phàm tự định giá, nói dằn từng chữ: “Cậu cảm thấy kiếp mệnh của mẹ cậu có đáng giá 50 vạn hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK